Tôi là Lan, năm nay 33 tuổi, đã kết hôn với Thắng được 5 năm. Cuộc sống bình yên của tôi dần trở nên rạn nứt khi một ngày tình cờ tôi phát hiện Thắng vẫn còn liên lạc với Hương – người yêu cũ của anh.

Ban đầu, những tin nhắn qua lại chỉ là vài câu hỏi han đơn giản: “Hôm nay công việc thế nào?”, “Em có khỏe không?”. Tôi tự nhủ, dù họ từng có quá khứ nhưng những lời thăm hỏi ấy cũng chỉ là sự quan tâm vô thưởng vô phạt. Nhưng rồi lòng tôi ngày một bứt rứt, cảm giác khó chịu ngày càng lớn. Sao họ không cắt đứt hoàn toàn? Giữ mối liên hệ như vậy chẳng phải là tự giằng xé nhau hay sao?

Tôi nhẹ nhàng hỏi Thắng về chuyện đó, nhưng anh luôn phủ nhận: “Từ khi cưới em rồi, anh không còn liên lạc gì với cô ấy nữa.” Nhưng tôi biết, tôi không ngu để tin điều đó. Cứ mỗi khi có tin nhắn đến, cái tên Hương lại hiện lên trên màn hình điện thoại anh.

Một buổi tối, khi Thắng đi tắm, tôi lặng lẽ mở điện thoại anh ra xem. Tin nhắn với Hương vẫn còn đó, mới nhất là dòng nhắn: “Anh có nhớ những ngày chúng ta bên nhau không?” Thắng trả lời bằng một biểu tượng cười và câu: “Anh có vợ rồi, không thể như xưa, nhưng đôi lúc anh vẫn nhớ em.”

Những lời ấy như dao cứa vào trái tim tôi. Tôi quyết định sẽ cho họ một bài học.

Tôi tạo một tài khoản Facebook giả, tên là Minh – một người đàn ông thành đạt, điềm đạm và rất biết cách nịnh nọt. Tôi bắt đầu tiếp cận Hương, lấy cớ là bạn cũ của cô, từ từ xây dựng lòng tin và sự gần gũi. Dần dần, Hương mở lòng, kể về cuộc sống vất vả, cô đơn, và những khó khăn sau khi chia tay với Thắng.

Tôi dùng sự khéo léo của mình để an ủi, động viên, hứa hẹn sẽ cùng cô ấy bước qua mọi chuyện. Hương nhanh chóng sa vào lưới tình mà tôi giăng ra, gửi cho tôi hình ảnh cuộc sống, những khoảnh khắc thân mật như một lời thừa nhận.

Rồi một tối, tôi gửi toàn bộ đoạn chat cùng hình ảnh cho Thắng. Khi anh về nhà, khuôn mặt anh biến sắc, ánh mắt đầy giận dữ và tổn thương.

“Em làm cái quái gì vậy? Tại sao lại phải giả làm người khác để chọc phá mối quan hệ cũ của anh?” – Thắng hét lên.

Tôi đáp lại bằng sự giận dữ và tổn thương chất chứa bấy lâu: “Anh nghĩ anh có thể lừa dối em mãi sao? Anh và cô ta vẫn chưa buông tha nhau, còn tôi thì phải sống trong sự hoài nghi mỗi ngày. Anh biết không, em đã tổn thương biết bao nhiêu lần?”

Thắng nhìn tôi bằng ánh mắt hỗn độn, cuối cùng thở dài: “Anh thừa nhận là anh có lỗi, nhưng em cũng đừng biến mình thành người mà em ghét nhất – một người đàn bà đầy mưu mô và dối trá. Chúng ta đều có lỗi cả, nhưng anh vẫn muốn cứu lấy gia đình này.”

Tôi im lặng, nước mắt trào ra. Dường như giữa hai người vẫn còn chút tình cảm mong manh, nhưng liệu nó có đủ sức níu giữ khi lòng tin đã vỡ vụn?