Tôi là Hạnh, 29 tuổi, vừa kết hôn với Tuấn – chồng tôi – được 3 tháng. Chúng tôi sống tại TP.HCM, nhưng vì công việc, tôi phải bay ra Hà Nội để ký hợp đồng với một đối tác lớn. Tuấn, một người chồng chu đáo, quyết định đi cùng tôi, dù anh không có việc gì ở Hà Nội. Anh nói: “Anh muốn đưa vợ đi, tiện thể hai đứa tranh thủ đi chơi một chút.” Tôi hạnh phúc vì sự quan tâm của anh, nên đồng ý.
Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Tôi hoàn thành công việc sớm, và hai vợ chồng dành cả buổi chiều dạo quanh Hồ Gươm, ăn kem Tràng Tiền, và chụp ảnh kỷ niệm. Đến tối, chúng tôi ra sân bay Nội Bài để chuẩn bị cho chuyến bay về TP.HCM lúc 21h. Sau khi làm xong thủ tục check-in, còn khoảng 20 phút nữa là đến giờ lên máy bay. Tôi và Tuấn ngồi ở khu vực chờ, tay trong tay, trò chuyện vui vẻ.
Bỗng nhiên, Tuấn nhìn tôi, ánh mắt có phần nghiêm túc. Anh nói: “Hạnh, hay là mình hủy chuyến bay này đi. Anh muốn đưa em về khách sạn gần đây.” Tôi sững sờ, nghĩ anh đùa: “Anh nói gì vậy? Sắp lên máy bay rồi, sao lại hủy?” Nhưng Tuấn nắm tay tôi chặt hơn, giọng khẩn khoản: “Hạnh, tin anh lần này. Anh có linh cảm không tốt. Mình về khách sạn nghỉ một đêm, mai bay chuyến khác được không?”
Tôi bắt đầu lo lắng. Tuấn không phải người hay đùa, và tôi thấy ánh mắt anh đầy lo lắng. Dù không hiểu chuyện gì, tôi vẫn đồng ý. Chúng tôi đến quầy vé, hủy chuyến bay với lý do cá nhân, và đặt một phòng tại khách sạn gần sân bay. Trên đường về khách sạn, tôi hỏi: “Anh, sao tự nhiên anh lại muốn hủy? Có chuyện gì à?” Tuấn chỉ lắc đầu: “Anh không chắc, nhưng anh cảm thấy chuyến bay này không an toàn. Anh không muốn mạo hiểm với em.”
Đêm đó, chúng tôi ở lại khách sạn, ăn tối và xem phim, cố gắng thư giãn dù trong lòng tôi vẫn băn khoăn. Sáng hôm sau, khi tôi vừa thức dậy, Tuấn bật tivi, và một tin tức khiến tôi chết lặng: chuyến bay mà chúng tôi định đi tối qua đã gặp sự cố kỹ thuật nghiêm trọng ngay sau khi cất cánh. Máy bay phải hạ cánh khẩn cấp tại sân bay Đà Nẵng, và may mắn không có thương vong, nhưng hành khách đều hoảng loạn. Nếu chúng tôi không hủy chuyến bay, chúng tôi đã ở trên đó.
Tôi nhìn Tuấn, nước mắt lăn dài: “Anh… sao anh biết được?” Tuấn ôm tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh không biết, Hạnh. Nhưng khi ngồi ở sân bay, anh cảm giác rất bất an, như có gì đó mách bảo. Anh không thể để em gặp nguy hiểm.” Tôi ôm chặt anh, cảm nhận sự may mắn vì có một người chồng luôn đặt sự an toàn của tôi lên hàng đầu.
Ngày hôm sau, chúng tôi bay về TP.HCM trên một chuyến bay khác, an toàn và bình yên. Từ đó, tôi học được cách tin vào trực giác của Tuấn, và càng trân trọng tình yêu anh dành cho tôi. Câu chuyện về chuyến bay bị hủy trở thành kỷ niệm đáng nhớ trong hôn nhân của chúng tôi, nhắc nhở tôi rằng đôi khi, những quyết định bất ngờ có thể cứu cả một cuộc đời.
News
Toàn bộ thông tin giá vàng hôm nay (17-5)
Giá vàng trong nước hôm nay Giá vàng miếng trong nước đảo chiều tăng nhẹ. Kết thúc ngày 16-5, vàng các…
Mẹ tôi – bà Liên, khi đó 40 tuổi – ở nhà nuôi tôi và em trai, gồng gánh mọi thứ
Tôi là Hằng, 28 tuổi, sống ở một làng quê thuộc tỉnh Thanh Hóa. Gia đình tôi từng êm ấm,…
Đang giặt, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, Linh đứng sau lưng, giọng rụt rè
Tôi là Ngọc, 34 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại Đà Lạt. Hai năm trước, tôi quyết định…
Trên đường đến công ty, tôi cảm thấy hổ thẹn
Tôi là Nam, 35 tuổi, hiện là giám đốc công nghệ của một công ty khởi nghiệp lớn ở TP.HCM….
Tại bệnh viện, tôi thấy Tuấn nằm trên giường, mặt trắng bệch, bên cạnh là Linh – giờ đã mang thai 6 tháng
Tôi là Hạnh, 35 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Chồng tôi – anh Tuấn,…
Sau ly hôn, tôi không liên lạc với Lan nữa, xây dựng sự nghiệp thành công, cưới một người vợ mới giàu có, và sống cuộc đời xa hoa
Tôi là Minh, 45 tuổi, một đại gia bất động sản nổi tiếng ở TP.HCM. 15 năm trước, tôi và…
End of content
No more pages to load