Tôi ngồi trên ghế sofa cũ kỹ trong căn phòng nhỏ, đứa con năm tháng tuổi đang ngủ ngoan trong nôi. Tiếng quạt máy kêu rè rè, át đi cái nóng oi ả của buổi trưa hè. Đã lâu lắm rồi, tôi không còn để ý đến bản thân mình. Tóc tai bù xù, quần áo nhàu nhĩ, cả ngày chỉ quanh quẩn với tã lót, sữa và những đêm thức trắng. Nhưng hôm nay, trong một phút hiếm hoi nhìn vào gương, tôi thấy mình chẳng còn giống cô gái rạng rỡ ngày nào. Tôi muốn làm gì đó, dù chỉ là một điều nhỏ nhoi, để cảm thấy mình vẫn tồn tại.
Tôi lấy hết can đảm, chờ chồng đi làm về. Anh bước vào nhà, vẫn bộ dạng mệt mỏi quen thuộc, cởi giày rồi nằm dài trên ghế. Tôi hít một hơi sâu, nhẹ nhàng lên tiếng:”Anh ơi, em muốn mua một chiếc áo mới. Lâu lắm rồi em chẳng sắm gì, chỉ một cái thôi, không đắt đâu…”
Anh không nhìn tôi, chỉ lẩm bẩm: “Áo mới? Cô nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống à? Nuôi con chưa đủ mệt hay sao mà còn đòi sắm sửa?”
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh, dù tim đã bắt đầu nhói lên. “Em biết anh vất vả, nhưng em chỉ muốn… cảm thấy mình vẫn là chính mình. Chỉ một chiếc áo thôi, em sẽ chọn cái rẻ nhất.”
Bất ngờ, anh ngồi bật dậy, rút ví, lôi ra vài tờ tiền nhàu nhĩ và ném thẳng vào mặt tôi. Tiền rơi lả tả xuống sàn, một tờ dính vào tay tôi, lạnh ngắt. “Đây! Mua đi! Mua cả đống áo mà mặc cho sướng!” – giọng anh gằn lên, đầy mỉa mai.
Tôi sững sờ, không kịp phản ứng. Đứa con trong nôi giật mình khóc ré lên, như xé toạc sự im lặng trong căn phòng. Tôi cúi xuống nhặt từng tờ tiền, nước mắt rơi lã chã, không phải vì đau, mà vì tủi. Tôi đã mong một chút sẻ chia, một chút thấu hiểu, nhưng thứ tôi nhận được chỉ là sự khinh miệt.
Đêm đó, tôi ôm con, ngồi bên cửa sổ. Ánh trăng mờ nhạt chiếu vào căn phòng, làm tôi nhớ đến những ngày còn yêu nhau. Anh từng nắm tay tôi, hứa sẽ cho tôi cả thế giới. Nhưng giờ đây, thế giới ấy dường như chỉ còn là những mảnh vỡ.
Sáng hôm sau, tôi không mua áo. Tôi gói số tiền ấy cẩn thận, để vào một góc tủ. Tôi quyết định sẽ tiết kiệm, không phải để sắm sửa cho mình, mà để một ngày nào đó, tôi có thể đứng vững trên đôi chân mình, cho con một tương lai tốt hơn. Chiếc áo mới, có lẽ, sẽ chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng tôi biết, sâu trong lòng, tôi đang tìm lại chính mình, từng chút một.
News
Những con đường quen thuộc từ Hà Nội đến Quảng Ninh giờ đây như dài vô tận
Chị Hoài ngồi trên xe khách, đôi mắt đỏ hoe nhìn qua cửa kính mờ đục. Những con đường quen…
Nước tràn vào, lạnh buốt, cuốn tất cả vào bóng tối, tiếng k/êu c/ứu hòa lẫn trong tiếng sóng
Tại làng Vĩnh Ninh, nơi những cánh đồng lúa trải dài bất tận, gia đình anh Thái và chị Lành…
Đó là câu chuyện về sự sống, về hy vọng, và về những con người bình dị nhưng kiên cường, như những khối đá vôi bất khuất giữa lòng biển
Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn…
Anh Lài ôm chặt Minh và Lan, cố trấn an: “Đừng sợ, bố ở đây”
Ở một góc nhỏ của làng quê Cao Thượng, Bắc Giang, ánh nắng hè vàng rực chiếu qua những tán…
Tâm trí ông quay cuồng – 35 năm trên biển, chưa bao giờ ông đối mặt với cơn á:;c mộ:ng này
Chiều thứ bảy, mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa lơ lửng trên Vịnh Hạ Long, nhuộm vàng…
“Con phải mạnh mẽ, Minh ạ, dù có chuyện gì con cũng phải sống, sống tốt”
Tả Thanh Oai, một vùng quê ngoại thành Hà Nội, nơi những con đường đất đỏ bụi mù ngày nắng…
End of content
No more pages to load