Ông cụ bán vé số nuôi 18 con mèo, ai đến gần nhà đều bị ông đu;/ổi, cho đến ngày ông cụ m;/ất, chính quyền mở cửa nhà ra thì mới n;/gã ngử;/a…

Cả khu phố nhỏ ở phường 6, quận 11 ai cũng biết ông Tư vé số.

Ông sống một mình trong căn nhà cấp 4 cũ kỹ, mái tôn rỉ sét, cửa sắt luôn khóa trái từ bên trong. Nhưng điều khiến người ta nhớ nhất là: ông nuôi đến 18 con mèo. Mỗi con một màu, một dáng, tên gọi rõ ràng, được ông chăm như con ruột.

Sáng nào cũng vậy, 5 giờ ông đẩy xe đi bán vé số. Đến trưa lại tất tả về nhà – không tiếp ai, không nói chuyện, ai đến gần cửa nhà là ông quát lớn:

– “Đi đi! Không bán gì hết! Đừng tới gần!”

Nhiều người bực, bảo ông lập dị, khó ưa. Có đứa nhỏ từng nghịch dại ném đá con mèo của ông, hôm sau cả nhà thằng bé thấy trước cổng treo bịch thức ăn mèo… kèm tờ giấy nguệch ngoạc: “Nó cũng đa/u như con mày.”

Từ đó, không ai dám bén mảng đến gần nhà ông nữa.

Mọi chuyện cứ vậy cho đến một buổi sáng mưa tháng 9, người ta thấy xe ông Tư còn dựng ngoài chợ, vé số chưa bán tờ nào. Hàng xóm gõ cửa không thấy ai trả lời. Đám mèo kêu gào thảm thiết bên trong.

Chính quyền phải phá khóa vào nhà.
Và khi cửa mở ra – tất cả ch;/ết lặng.

Căn nhà bên trong không hề tồi tàn như vẻ ngoài. Trái lại, chính là cảnh tượng ngã ngửa…