Tết năm ấy, không khí trong nhà chồng tôi nặng như chì. Căn nhà phố khang trang, treo đầy câu đối đỏ, nhưng chẳng ai cười nổi. Mẹ chồng tôi, bà Hạnh, ngồi chễm chệ trên ghế gỗ mun, mắt sắc như dao. “Mai, con dâu thì phải biết bổn phận!” bà nói, giọng đanh thép. “Ăn Tết bên nhà chồng là lẽ thường. Nhà ngoại mày để sau mùng năm mà về!”

Tôi, Mai, 27 tuổi, mới cưới được hơn một năm, ngồi im, tay siết chặt ly trà nóng. Chồng tôi, Phong, ngồi bên cạnh, chỉ cúi đầu, không nói gì. Tôi biết anh khó xử, kẹt giữa mẹ và vợ, nhưng sự im lặng của anh làm tim tôi nhói lên. Tôi muốn phản kháng, muốn nói rằng mẹ tôi ở quê đang bệnh, rằng Tết này có thể là cái Tết cuối cùng của bà. Nhưng tôi kìm lại, vì tôi biết, cãi mẹ chồng lúc này chỉ như đổ dầu vào lửa.

Bà Hạnh tiếp tục, giọng đượm vẻ dạy đời: “Hồi xưa, mẹ cũng bỏ nhà ngoại để lo cho nhà chồng. Có năm mẹ chẳng được về thăm ông bà ngoại, nhưng mẹ có than vãn đâu? Đàn bà lấy chồng, phải biết hy sinh!”

Cả nhà im phăng phắc. Không khí giao thừa đáng lẽ rộn ràng, nhưng giờ đây chỉ còn tiếng tivi phát nhạc Tết lặp đi lặp lại. Tôi nhìn bà Hạnh, ánh mắt bà đầy kiêu hãnh, như thể bà chưa từng sai, chưa từng hối tiếc. Nhưng tôi biết một bí mật – một câu chuyện mà chính bà đã vô tình kể trong một lần say rượu, khi chỉ có tôi và bà ở nhà.

Đêm ấy, tôi đứng dậy, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết: “Mẹ nói đúng, bổn phận con dâu là phải lo cho nhà chồng. Nhưng mẹ có nhớ, năm mẹ mười chín tuổi, mẹ cũng từng bỏ nhà chồng để về với ngoại không?”

Cả phòng sững sờ. Phong ngẩng lên, mắt tròn xoe. Bà Hạnh cứng người, đôi môi mím chặt. Tôi tiếp tục, không để bà kịp ngắt lời: “Mẹ kể với con, năm ấy ngoại mẹ bệnh nặng, mẹ lén chồng, lén cả mẹ chồng, bắt xe đò về quê ngay đêm giao thừa. Mẹ nói, dù có bị cả làng dị nghị, mẹ vẫn không hối hận, vì đó là lần cuối mẹ được nắm tay ngoại, được nghe ngoại chúc Tết.”

Mặt bà Hạnh tái đi. Bà run run, như thể ký ức ấy vừa bị tôi kéo ra từ nơi sâu thẳm nhất. “Mày…” bà lắp bắp, nhưng không nói được gì thêm. Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nghẹn lại: “Mẹ tôi cũng đang bệnh, mẹ ạ. Bác sĩ nói Tết này có thể là Tết cuối của mẹ. Con không muốn sống cả đời với hối tiếc, như mẹ từng may mắn không phải chịu.”

Phong nắm tay tôi, lần đầu tiên trong buổi tối ấy, anh lên tiếng: “Mẹ, để Mai về quê. Con sẽ đi cùng cô ấy.” Bà Hạnh ngồi phịch xuống ghế, mắt ngân ngấn nước. Bà không nói gì nữa, chỉ gật nhẹ, như thể chấp nhận một sự thật mà bà đã cố chôn vùi.

Sáng mùng một, tôi và Phong bắt xe về quê. Mẹ tôi nằm trên giường, yếu ớt nhưng vẫn cố mỉm cười khi thấy tôi. Tôi nắm tay mẹ, nước mắt lăn dài. Đêm giao thừa năm ấy, tôi không chỉ giữ trọn chữ hiếu với mẹ, mà còn phá vỡ bức tường vô hình trong gia đình chồng.

Bà Hạnh, sau Tết, gọi tôi ra nói chuyện. Bà xin lỗi, giọng trầm: “Mẹ sai rồi, Mai. Mẹ chỉ muốn giữ thể diện, nhưng quên mất rằng gia đình là để yêu thương.” Từ đó, bà thay đổi, không còn áp đặt tôi như trước.

Cái Tết ấy, tôi học được rằng đôi khi, để giữ gìn hạnh phúc, ta phải dũng cảm đối diện với cả những bí mật đau lòng nhất.