Tôi nấp sau bụi chuối, lặng im nhìn bà đào một hố nhỏ.
Tôi là con dâu trong gia đình chồng có ba anh em trai. Nhà chồng tôi ở ngoại thành Hà Nội, còn vợ chồng tôi làm việc, sinh sống trong phố. Anh chồng lập gia đình sống trong Nha Trang, em chồng thì ở Sài Gòn, thi thoảng mới về nhà.
Ngày tôi sinh con, mẹ chồng lên viện từ sáng sớm. Dù sinh mổ, tôi vẫn cố gắng tỉnh táo để nghe bác sĩ dặn dò. Mọi thứ tưởng như ổn cho đến khi tôi thấy mẹ chồng đứng ở cửa phòng, thì thầm với y tá: “Cháu nó sinh mổ, dây rốn vẫn còn cho tôi xin mang về quê chôn”.
Tôi bất ngờ. Từ trước đến nay, tôi chưa từng nghe nhà ai làm như vậy. Tôi sinh con ở bệnh viện tư, y tá cũng ái ngại nhìn tôi rồi hỏi: “Chị có đồng ý không?”.
Mẹ chồng quay sang, mắt nhìn tôi nghiêm nghị: “Đây là phong tục bên nội. Nhà này mấy đời đều chôn dây rốn ở gốc cau trước sân cho đứa trẻ gắn bó với tổ tiên, lớn lên không quên gốc gác”.
Tôi không phản đối ngay, vì mới sinh còn mệt nhưng trong lòng thấy có gì đó không ổn. Nhà tôi bên ngoại không có phong tục này, nhà bạn bè xung quanh cũng không mà sao bà nhất quyết, dặn tới dặn lui, còn cẩn thận tự tay gói lại?
Chiều hôm đó, chồng tôi về quê gấp vì công việc. Mẹ chồng cũng xin phép mang túi đồ về cùng. Tôi ngờ ngợ, đêm nằm trong viện, không hiểu sao cứ bứt rứt mãi.
Sáng hôm sau, tôi nhờ em gái trông con, bắt taxi về quê chồng. Tôi không báo trước, dù cơ thể còn yếu nhưng tôi vẫn muốn biết sự thật.
Ảnh minh họa
Đến cổng nhà, tôi không thấy ai. Cửa khóa. Tôi men theo con ngõ nhỏ ra sau vườn thì thấy mẹ chồng đang lúi húi bên gốc cau không phải gốc ở sân nhà chồng, mà là gốc cau trong vườn căn nhà cũ, đã bỏ hoang mấy năm, vốn là nhà bố mẹ chồng tôi để lại.
Tôi nấp sau bụi chuối, lặng im nhìn bà đào một hố nhỏ. Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là… trong hố ấy, đã có sẵn ba túi ni-lông khác nhìn là biết cũ, bạc màu, chôn lâu năm.
Mẹ chồng tôi lẩm bẩm: “Từ giờ, con bé là một phần ở đây rồi. Đứa nào cũng phải về đây cả, không được đi xa bố mẹ, ông bà tổ tiên”.
Tôi quay người bỏ đi, lòng rối bời. Chiều hôm ấy về viện, tôi không nói gì. Nhưng trong đầu cứ hiện lên những câu hỏi:
Vì sao bà phải chôn ở đúng nơi ấy? Vì sao không ai trong nhà từng nhắc đến? Và ba túi kia là của ai?
Tôi lờ mờ hiểu rằng, có thể không chỉ là chuyện “phong tục”, mà còn là một sự níu giữ với một nơi chồng tôi chưa bao giờ kể, nhưng rõ ràng… có quá khứ không hề đơn giản.
Giữa hiện đại và hủ tục, giữa điều đúng và điều “đã quen từ đời trước”, ranh giới thật mong manh. Nhưng khi chính đứa con của mình bị kéo vào tôi có nên im lặng, có nên xới tung mọi thứ để tìm sự thật?
News
Lời nói của anh ta như mật ngọt rót vào tai. 3 tỷ! Với số tiền ấy, tôi có thể trả nợ cho mẹ, mở tiệm may, cho em út đi học đại học
Câu chuyện: Lời hứa 300 triệu Phần 1: Hy vọng đổi đời Tôi, Nguyễn Thị Lan, vừa tròn 18 tuổi,…
“T;;ao không biết phải làm sao… T;;ao ma/ng th//ai rồi, nhưng đó là con của anh rể t:;ao…”
Bí Mật Trong Bóng Tối Phần 1: Chị Em Song Sinh Tại một ngôi làng nhỏ ở miền Trung, Hạnh…
Liệu con trai tôi có thực sự tìm được người bạn đời đồng hành vì tình yêu, hay chỉ là một giao dịch được tính toán kỹ lưỡng?
Buổi chiều cuối tuần, nắng vàng dịu nhẹ trải dài trên con đường dẫn vào khu biệt thự sang trọng….
Tôi không ngờ, điều khiến mình khóc… lại không nằm trong buổi lễ ấy, mà là vào tối hôm đó trong căn phòng cưới nhỏ xinh, anh thú nhận bí mật cất giấu 10 năm
Tôi cười lịch sự vì không biết mình sắp đối diện với 1 bất ngờ có nằm mơ tôi cũng…
Anh Việt – anh Phú hot nhất hôm nay, đến “Hồng tỷ Nam Kinh” cũng phải nhận 2 anh 1 lạy
Mới đây, cơ quan Công an đã phối hợp cùng lực lượng chức năng Campuchia triệt xoá băng nhóm cưỡng…
Anh cố thuyết phục mẹ thêm vài món cho ra dáng, nhưng bà Lan gạt đi: “Con yên tâm, nhà nó thế nào cũng chấp nhận.
Trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình dưới chân núi, gia đình nhà trai của Tùng chuẩn bị cho…
End of content
No more pages to load