Tan sở, tôi ghé ngang con đường cũ ven chợ, nơi ngày trước vợ chồng tôi từng hay đi bộ cuối tuần. Đã ba năm kể từ ngày Hà xách vali rời khỏi căn hộ hai người chung sống suốt ba năm ròng, chẳng nước mắt, chẳng lời oán trách. Mọi chuyện kết thúc nhanh gọn như cách nó bắt đầu – im lặng và gọn ghẽ. Tôi từng nghĩ mình đã dứt lòng được rồi, cho đến chiều nay.
Hà ngồi lặng lẽ sau chiếc xe đẩy bán bánh tráng trộn. Mái tóc ngày xưa hay uốn nhẹ giờ rối tung, quần áo sờn vai, tay cô run run cắt xoài xanh. Tôi đứng chết lặng. Cô ấy chưa nhìn thấy tôi, hay có thể đã thấy và cố tình né tránh.
Tôi rút điện thoại ra, tìm lại số cũ, vẫn còn lưu. Chỉ nhắn:
“Nếu cần gì, nói tôi một tiếng.”
Cô không trả lời. Đêm đó, tôi nằm chong chong đến ba giờ sáng. Cảm giác mắc nợ một điều gì đó trong tim khiến tôi khó thở. Sáng hôm sau, tôi chuyển khoản 20 triệu cho số tài khoản cũ cô từng dùng – lần cuối cùng là năm trước, khi chia tay vẫn còn vài khoản phí căn hộ cần thanh toán.
Tin nhắn đi, vẫn không một lời cảm ơn.
Một tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ:
“Anh Tuấn đúng không? Chúng tôi từ phòng Cảnh sát Hình sự. Mời anh hợp tác điều tra về một khoản chuyển tiền bất thường.”
Tôi chết lặng.
Tại đồn, tôi ngồi nghe viên điều tra viên đọc lại dòng chuyển khoản, rồi chỉ vào ảnh chụp màn hình camera:
“Đây là người anh đã chuyển tiền cho?”
Là Hà. Không thể nhầm. Nhưng điều tra viên lắc đầu:
“Tài khoản đó không còn đứng tên người tên Nguyễn Thị Hà từ hai năm nay. Căn cước Hà từng dùng khi kết hôn với anh là giả mạo. Cô ta có ít nhất ba danh tính khác nhau, từng kết hôn – rồi biến mất – ở Hải Phòng, Cần Thơ và cả Sài Gòn.”
Tôi như bị dội nước đá.
Tôi được xếp vào diện “nhân chứng cần theo dõi”, không bị tạm giữ vì chứng minh được mình không liên quan trực tiếp. Nhưng tôi biết, cái giá tôi phải trả không chỉ là 20 triệu.
Tôi về, mở lại hồ sơ cũ, ảnh cưới, tin nhắn, những đoạn chat từng nghĩ là minh chứng cho tình yêu… Bỗng thấy mọi thứ thật giả tạo. Chúng tôi từng ngủ chung giường ba năm, ăn cùng mâm, chia sẻ mật khẩu Netflix… Vậy mà, cô ấy chưa từng để lại một dấu vết thật thà nào.
Vài tuần sau, tôi nhận được tin: Hà – hay tên thật là gì đó – đã bị bắt tại cửa khẩu khi đang chuẩn bị vượt biên. Trên người cô ta mang ba thẻ căn cước, hai điện thoại và một danh sách dài những cái tên từng “dính mồi”.
Tôi không biết lúc ấy mình cảm thấy gì. Giận dữ? Bẽ bàng? Hay là nhẹ nhõm?
Chỉ biết rằng, từ nay tôi sẽ không bao giờ dừng lại giữa đường vì một gương mặt quen trong quá khứ nữa.
Vì có những thứ, tưởng là lòng tốt… nhưng thực ra là cái bẫy được bày ra rất khéo.
News
Một tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tuấn, giọng anh run rẩy: “Mẹ… mẹ đang ở bệnh viện. Em đến ngay đi.”
Tôi và mẹ chồng tôi, bà Lan, vốn dĩ không quá thân thiết. Bà là người phụ nữ mạnh mẽ,…
Mẹ tôi cũng bắt đầu lung lay khi luật sư gia đình lật giở giấy tờ và xác nhận chữ ký trên đó giống chữ ký của ba
Trong không khí u ám của tang lễ ba tôi, cả gia đình chìm trong nỗi đau mất mát. Ba…
Chồng Liên thì quýnh quáng tìm chìa khóa xe, miệng lẩm bẩm gì đó như cầu khấn
Nhìn em rể như thế, tôi phải ra huých tay cậu ta… Em chồng tôi tên Liên, là cô gái vui…
Tôi hiểu ra rằng đôi khi ta không cần hét lên để rời bỏ một người, chỉ cần lặng lẽ đứng dậy và bước đi
Người ta hay hỏi: “Ly hôn có phải thất bại của hôn nhân không?”. Tôi không trả lời. Nhưng nếu có,…
Tôi đứng nấp sau cửa, căng tai nghe, chỉ bắt được vài câu lấp lửng: “Ừ, em sẽ cố giữ bí mật…”
Tôi nhét lại tờ giấy vào chỗ cũ, tim đập thình thịch, đầu óc rối bời. Từ ngày con trai…
Mãi đến năm tôi tốt nghiệp đại học, một người họ hàng xa mới vô tình tiết lộ sự thật về bố
Mẹ và con, chúng tôi đã ổn rồi. Nhưng liệu ông có thực sự ổn không? Tôi đã 30 tuổi,…
End of content
No more pages to load