Tôi và Minh yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường. Bảy năm, từ những buổi hẹn hò vụng về ở quán cà phê nhỏ đến những đêm dài ôm nhau nói về tương lai. Chúng tôi cưới nhau vào một chiều thu, khi lá vàng rơi đầy trên lối đi. Ba năm hôn nhân, tôi tưởng mình đã hiểu hết về người đàn ông bên cạnh. Nhưng tôi đã lầm.
Mọi chuyện bắt đầu từ những lần Minh về muộn. Hắn bảo công việc bận rộn, dự án mới ngốn hết thời gian. Tôi tin, vì tôi luôn tin hắn. Cho đến một đêm, khi hắn ngủ say, điện thoại hắn sáng lên. Một tin nhắn hiện ra: “Anh nhớ em. Mai gặp nhé?” Tôi chết lặng. Người gửi không phải tôi.
Tôi không đối chất ngay. Tôi muốn hiểu. Tôi âm thầm quan sát, để ý từng chi tiết. Minh vẫn dịu dàng với tôi, vẫn nấu ăn sáng, vẫn hôn tôi trước khi đi làm. Nhưng ánh mắt hắn, đôi khi, lạc đi đâu đó. Như thể hắn đang sống trong một thế giới mà tôi không tồn tại.
Rồi tôi phát hiện ra chiếc camera. Nó nhỏ xíu, giấu khéo trong góc giá sách đối diện giường ngủ. Tôi run rẩy khi tìm thấy nó, không phải vì sợ, mà vì đau. Hắn đã làm gì? Theo dõi tôi? Hay có điều gì tệ hơn? Tôi kiểm tra máy tính của Minh khi hắn đi vắng. Trong một thư mục ẩn, tôi thấy những đoạn video. Tất cả đều ghi lại phòng ngủ của chúng tôi. Không có âm thanh, chỉ có hình ảnh tôi ngủ, tôi đọc sách, tôi thay đồ. Nhưng Minh, trong tất cả các video đó, không hề chạm vào tôi. Hắn ngủ ở mép giường, cách tôi một khoảng trống lạnh lẽo.
Tôi đào sâu hơn, và rồi tôi tìm thấy email. Hắn gửi cho một người phụ nữ tên Linh. Trong đó, hắn viết: “Em đừng lo. Anh đã hứa với em, và đây là bằng chứng. Anh không còn yêu cô ấy. Anh không đụng vào cô ấy. Tất cả là vì em.” Đính kèm là những đoạn video từ camera. Hắn đã quay chúng, không phải để theo dõi tôi, mà để chứng minh với tình nhân rằng hắn đã “giữ lời”.
Tôi ngồi đó, trong căn phòng ngủ từng là nơi chúng tôi thề hẹn, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Bảy năm yêu, ba năm cưới, hóa ra chỉ là một vở kịch mà Minh diễn quá giỏi. Hắn không chỉ phản bội tôi, mà còn biến tôi thành một nhân vật phụ trong câu chuyện tình của hắn với người khác.
Tôi không khóc. Không la hét. Tôi chỉ lặng lẽ tháo chiếc camera xuống, đặt nó lên bàn ăn cùng tờ đơn ly hôn đã ký sẵn. Khi Minh trở về, hắn nhìn thấy và tái mặt. “Em… em biết rồi sao?” hắn lắp bắp.
“Biết hết rồi,” tôi đáp, giọng bình thản đến chính tôi cũng ngạc nhiên. “Anh muốn chứng minh điều gì với cô ta, Minh? Rằng anh trong sạch? Rằng anh không còn yêu tôi? Vậy thì anh thành công rồi. Bây giờ, ký đi.”
Hắn quỳ xin tôi tha thứ, nói rằng hắn bị cuốn vào cơn say tình, rằng hắn vẫn yêu tôi. Nhưng tôi không nghe. Lời xin lỗi của hắn, giống như những video kia, chỉ là một màn kịch nữa. Tôi rời đi, mang theo trái tim tan vỡ nhưng cũng nhẹ nhõm. Tôi không cần một người đàn ông dùng cả camera để chứng minh tình yêu của hắn với người khác.
Căn phòng ngủ ấy, giờ chỉ còn là ký ức. Nhưng tôi, tôi sẽ bắt đầu lại. Một mình, nhưng tự do.
News
Gần nửa đêm, ông nghe tiếng sột soạt ở góc chuồng, nghĩ là chuột, ông rón rén tiến lại, nhưng bất chợt giật mình khi thấy một bóng người lấp ló
Ông Ba là một nông dân chăm chỉ ở làng quê nhỏ. Nhà ông có mười con bò khỏe mạnh,…
Vừa bước vào cửa, điện thoại tôi reo lên. Là Linh, bạn gái của Minh, giọng cô ấy gấp gáp, gần như quát:
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 60 của tôi. Tuổi này, tôi chẳng còn mong gì hơn ngoài sức…
Bà không cầm đèn pin như mọi khi, sợ ánh sáng làm “thứ đó” trốn mất
Cứ đến 4 giờ sáng, khi trời còn mờ sương và làng quê chìm trong tĩnh lặng, bà Năm lại…
Cuộc sống của tôi cứ đều đều trôi, cho đến chuyến công tác định mệnh ở Hà Giang.
Tôi là Minh, một trai Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, công việc ổn định ở một công ty truyền…
Tôi cầm bản di chúc lên, đọc lại từng dòng, hy vọng mình đã bỏ sót điều gì, tức giận và oan ức trào dâng,
Trong căn nhà nhỏ giữa cánh đồng lúa bát ngát, tôi ngồi lặng lẽ bên chiếc bàn gỗ cũ, bản…
Thương quá các mầm non, các bậc phụ huỵnh dừng ngay việc cho con ăn kẹo dẻo 2 hãng nổi tiếng này vì có chứa…
Haribo thu hồi kẹo tại Hà Lan sau khi phát hiện chứa cần sa. (Ảnh: Mothership) Hãng bánh kẹo nổi…
End of content
No more pages to load