Trên chuyến bay từ Bangkok về Sài Gòn, tôi chọn ghế cạnh cửa sổ, hy vọng tận hưởng vài giờ yên tĩnh hiếm hoi sau chuyến công tác mệt mỏi. Máy bay vừa cất cánh, tôi nhắm mắt, lặng nghe tiếng động cơ êm ru. Nhưng giấc mơ yên bình tan biến khi một người phụ nữ lao đến ghế bên cạnh, kéo theo chiếc túi xách to đùng và tràng cười vang dội. Cô ngồi phịch xuống, làm ghế rung lên, rồi lập tức mở miệng, giọng oang oang kể về món pad thai “ngon nhức nách” cô ăn hôm qua. Cả khoang hành khách bất đắc dĩ trở thành khán giả bất đắc dĩ của cô.

Tôi liếc nhìn: cô mặc áo hoa sặc sỡ, tóc buộc cao, đeo khuyên tai lấp lánh to như đồng xu. Mỗi câu nói của cô đều đi kèm cái cười giòn tan, kiểu cười khiến tôi giật mình, làm rơi cả cuốn sách đang cầm. “Chị ơi, bay vui ghê ha!” – cô quay sang tôi, nhe răng cười. Tôi gật đầu qua loa, cố tập trung vào khung cảnh mây trời ngoài cửa sổ, nhưng thật khó khi cô liên tục chen vào không gian của tôi. Lúc cô với tay lấy chai nước, cùi chỏ vô tình hất đổ cốc cà phê trên bàn tôi. “Ôi trời, sorry nha chị!” – cô nói, nhưng cái giọng tỉnh bơ chẳng chút thành ý. Tôi lau vội vệt cà phê loang trên quần, nghĩ thầm: “Còn hai tiếng nữa, ráng chịu.”

Điều khiến tôi càng bực mình là cô không ngồi đúng chỗ. Khi tiếp viên đi kiểm tra, cô cười tươi, khoát tay: “Ồ, ngồi đâu chả được, đúng không chị tiếp viên xinh đẹp?” Tiếp viên mỉm cười lịch sự, nhưng tôi thấy cô ấy lắc đầu nhẹ khi quay đi. Tôi thở dài, cố đeo tai nghe để chặn tiếng cô kể về “ông chú bán dừa ở chợ Chatuchak”. Nhưng tai nghe chẳng giúp được gì khi cô cứ vỗ vai tôi, hỏi: “Chị đi Bangkok mua gì? Tui mua cái túi này có 200 bath thôi, hời ghê!” Tôi chỉ ậm ừ, thầm cầu mong máy bay hạ cánh sớm.

Nhưng rồi, một khoảnh khắc khiến mọi thứ đảo lộn. Khi máy bay gặp một đợt rung lắc mạnh, tiếng loa thông báo yêu cầu hành khách giữ bình tĩnh. Không khí trong khoang trở nên căng thẳng, vài người thì thầm lo lắng. Tôi siết chặt tay vịn, tim đập thình thịch. Bất ngờ, cô gái ồn ào bên cạnh nắm lấy tay tôi, giọng dịu dàng lạ lùng: “Đừng sợ, chị. Tui bay hoài, chút xíu là ổn thôi.” Tôi ngạc nhiên nhìn cô, lần đầu nhận ra đôi mắt cô sáng và ấm áp lạ thường.

Rồi cô bắt đầu kể, không còn oang oang mà nhỏ nhẹ, như tâm sự. Cô không vô ý ngồi sai chỗ, cũng chẳng vô duyên khi cười to. Cô là một tình nguyện viên, vừa hoàn thành chuyến cứu trợ cho trẻ em ở vùng sâu Thái Lan. Ghế cô ngồi thực ra dành cho một cậu bé mồ côi, nhưng cô nhường chỗ để cậu được ngồi cạnh cửa sổ lần đầu trong đời. Tiếng cười lớn, sự vô tư ấy là cách cô che giấu nỗi buồn sau những ngày chứng kiến cảnh khổ. “Tui cười cho đời bớt nặng, chị ạ,” cô nói, mắt ngân ngấn.

Tôi lặng người. Người phụ nữ mà tôi từng phán xét là “quê mùa, kém duyên” hóa ra mang trái tim rộng lớn. Khi máy bay hạ cánh, cô vẫy tay chào tôi, nụ cười vẫn rạng rỡ. Tôi đứng đó, nhìn theo, lòng chợt nhẹ nhàng, như vừa được dạy một bài học về sự vội vàng phán xét của chính mình.