Tôi và mẹ chồng tôi, bà Lan, vốn dĩ không quá thân thiết. Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, nghiêm khắc, luôn giữ khoảng cách với tôi từ khi tôi về làm dâu. Nhưng mọi thứ thay đổi khi một ngày, cả hai chúng tôi cùng phát hiện mình mang thai.

Lúc đó, tôi 28 tuổi, vừa kết hôn được hai năm, đang khao khát có đứa con đầu lòng. Còn bà Lan, ở tuổi 46, bất ngờ mang thai lần thứ ba, một điều mà cả gia đình không ai ngờ tới. Chồng tôi, anh Tuấn, là con trai duy nhất của bà, nên cái thai này đối với bà không chỉ là niềm vui mà còn là một sứ mệnh – bà muốn có thêm một đứa con trai để “giữ vững gia phong”.

Ban đầu, tôi thấy thú vị khi cả hai mẹ con cùng mang thai. Chúng tôi bắt đầu chia sẻ những câu chuyện về cơn ốm nghén, những món ăn thèm thuồng, và cả những lo lắng về hành trình làm mẹ. Bà Lan dần cởi mở hơn, kể tôi nghe về những lần mang thai trước, về cách bà một mình vượt qua khó khăn khi chồng mất sớm. Tôi cảm nhận được sự kết nối mà trước đây chưa từng có. Chúng tôi thậm chí còn đùa rằng hai đứa trẻ sẽ là “anh em song sinh” dù cách nhau một thế hệ.

Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Khi cái thai của tôi được bốn tháng, bác sĩ phát hiện tôi bị nhau bám thấp, có nguy cơ sảy thai cao. Tôi hoảng loạn, nhưng bà Lan luôn ở bên, an ủi tôi. Bà đưa tôi đi khám, nấu những món bổ dưỡng, và thậm chí cầu nguyện cho tôi mỗi tối. Tôi bắt đầu thấy bà không chỉ là mẹ chồng, mà như một người mẹ thứ hai.

Trong khi đó, thai kỳ của bà Lan lại diễn ra suôn sẻ bất ngờ. Ở tuổi ngoài 40, bà vẫn khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng. Bà thường nói đùa: “Con trai út của mẹ sẽ mạnh mẽ như anh Tuấn, phải không con?” Tôi cười, nhưng trong lòng thoáng chút ganh tị. Tôi lo lắng cho con mình, sợ rằng mình không đủ sức để giữ đứa bé.

Rồi cái ngày định mệnh ấy đến. Một buổi sáng, tôi thức dậy với cơn đau bụng dữ dội. Tuấn vội vàng đưa tôi vào bệnh viện, và bà Lan cũng đi theo. Trong phòng cấp cứu, tôi nắm chặt tay bà, khóc nức nở khi bác sĩ thông báo rằng tôi đã mất đứa bé. Cả thế giới như sụp đổ. Tôi nhìn bà Lan, hy vọng tìm thấy chút an ủi, nhưng bà chỉ im lặng, đôi mắt đỏ hoe, ôm lấy tôi thật chặt.

Sau hôm đó, tôi rơi vào trầm cảm. Tôi không muốn gặp ai, không muốn nghe bất kỳ lời động viên nào. Bà Lan vẫn cố gắng ở bên, nhưng tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn. Tôi ghen tị với bà, với cái thai vẫn đang lớn lên trong bụng bà. Tôi tự hỏi tại sao số phận lại bất công như vậy.

Một tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tuấn, giọng anh run rẩy: “Mẹ… mẹ đang ở bệnh viện. Em đến ngay đi.” Tôi vội vàng chạy đến, tim đập thình thịch. Khi bước vào phòng bệnh, tôi thấy bà Lan nằm đó, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt trống rỗng. Tuấn ôm lấy tôi, thì thầm: “Mẹ cũng mất đứa bé rồi… và còn hơn thế nữa.”

Hóa ra, trong lần khám định kỳ gần nhất, bác sĩ phát hiện bà Lan bị ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối. Cái thai là một phép màu, nhưng c