Tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng tôi, Minh, là một người đàn ông lịch lãm, thành đạt. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, trải qua bao khó khăn để đến được với nhau. Sau khi cưới, tôi sinh bé Bin, một cậu nhóc đáng yêu. Cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo, cho đến ngày tôi phát hiện Minh ngoại tình.

Đó là một buổi chiều mưa, tôi vô tình thấy tin nhắn trong điện thoại anh. Một người phụ nữ lạ, những dòng tin nhắn ngọt ngào, và cả những tấm ảnh thân mật mà tôi không dám nhìn thêm. Tôi đau như cắt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để đối chất. Minh không chối cãi, chỉ lạnh lùng nói: “Cô ấy hiểu tôi hơn em. Em ở nhà chăm con, chẳng còn gì thú vị nữa.”

Tôi chết lặng. Nhưng điều khiến tôi sụp đổ hơn cả là thái độ của bố mẹ chồng. Khi tôi kể chuyện, mẹ chồng không những không trách con trai mà còn bênh vực: “Đàn ông thành đạt, có tí bồ bịch thì có gì to tát? Mày không giữ được chồng thì tự trách mình!” Bố chồng thì im lặng, nhưng ánh mắt ông nhìn tôi đầy khinh miệt.

Đau đớn, tôi quyết định ly hôn. Ngày tôi đến nhà mẹ chồng để lấy đồ, bà đứng chặn cửa, quát: “Mày không xứng với thằng Minh! Đừng có quay lại đây nữa, mẹ con mày tự lo đi!” Bé Bin ôm chân tôi, khóc nức nở. Tôi bế con, kéo vali, bước đi trong cơn mưa lạnh buốt, lòng tan nát.

Ba năm sau, tôi không còn là người phụ nữ yếu đuối ngày nào. Tôi làm việc chăm chỉ, mở một tiệm bánh nhỏ, vừa nuôi con vừa xây dựng lại cuộc sống. Bé Bin giờ đã lớn, thông minh và ngoan ngoãn. Tôi không còn nghĩ nhiều về quá khứ, cho đến một ngày, mẹ chồng bất ngờ xuất hiện trước cửa tiệm.

Bà già đi nhiều, tóc bạc trắng, dáng vẻ tiều tụy. Tôi sững sờ khi thấy bà quỳ xuống, giọng run rẩy: “Lan, cô xin con… Hãy cứu thằng Minh. Nó bị bệnh nặng, cần ghép thận. Con là người duy nhất có nhóm máu phù hợp với nó. Cô xin con, hãy cứu con trai cô…”

Tôi đứng như trời trồng. Hình ảnh người phụ nữ từng đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà giờ quỳ xin tôi cứu người chồng cũ phản bội. Tôi muốn từ chối, muốn cười vào mặt bà, nhưng nhìn ánh mắt tuyệt vọng của bà, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu.

Tôi đồng ý làm xét nghiệm, nhưng trong lòng vẫn đấu tranh dữ dội. Tôi không còn yêu Minh, nhưng tôi không muốn mang tiếng ác. Kết quả xét nghiệm đến, bác sĩ xác nhận tôi phù hợp để hiến thận. Nhưng ngay trước ngày phẫu thuật, tôi nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Đó là một đoạn ghi âm. Trong đó, Minh và mẹ chồng đang nói chuyện. Giọng Minh lạnh tanh: “Mẹ đừng lo, con đã thuê người giả làm bác sĩ gửi kết quả xét nghiệm giả. Cô ta ngu ngốc, sẽ tin ngay. Chỉ cần cô ta hiến thận, con sẽ bán quả thận đó lấy tiền trả nợ.”

Tôi run rẩy, nước mắt rơi. Thì ra tất cả chỉ là một màn kịch. Minh không hề bị bệnh, mẹ chồng cũng đồng lõa để lừa tôi. Cơn giận bùng lên, tôi đến gặp mẹ chồng, ném đoạn ghi âm trước mặt bà. Bà tái mét, lắp bắp: “Lan, cô… cô không cố ý…” Nhưng tôi không muốn nghe thêm. Tôi quay lưng, bước đi, để lại bà ngồi bệt dưới đất.

Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại họ nữa. Tôi và bé Bin sống cuộc đời bình yên, không còn chỗ cho những kẻ lừa dối. Còn Minh, tôi nghe nói anh ta phá sản, sống lay lắt đâu đó. Có lẽ, đó là cái giá cho những gì anh ta đã gây ra.