Bà Hiền, mẹ chồng của Linh, bước vào căn nhà nhỏ của con trai ở ngoại ô. Không khí trong nhà tĩnh lặng đến kỳ lạ, dù mới chỉ bảy giờ tối. Linh, con dâu, đang lúi húi trong bếp, còn Tuấn, con trai bà, ngồi ở phòng khách, mắt dán vào chiếc tivi đang tắt. Không một tiếng cười, không một lời chào hỏi nồng nhiệt như mọi lần bà đến.

Bà Hiền nhíu mày, cảm giác bất an len lỏi. Linh mang ra đĩa trái cây, nụ cười gượng gạo. “Mẹ ăn cam nhé, mới hái sáng nay.” Nhưng bà để ý, đôi tay Linh run nhẹ khi đặt đĩa xuống. Tuấn thì hầu như không nói gì, chỉ gật đầu qua loa khi bà hỏi thăm công việc. Bữa cơm tối diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau.

Đêm đó, nằm trên chiếc giường trong phòng khách, bà Hiền không ngủ được. Bà nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng ngủ của hai vợ chồng. Không rõ họ nói gì, nhưng giọng Linh lạc đi, như đang cố kìm nén. Rồi có tiếng bước chân nhẹ nhàng, cửa phòng khẽ mở, và bóng dáng Tuấn lướt qua hành lang, xuống tầng hầm. Bà Hiền, vốn nhạy bén, quyết định không lên tiếng mà âm thầm quan sát.

Sáng hôm sau, bà dậy sớm, giả vờ dọn dẹp để tìm hiểu. Trong góc bếp, bà phát hiện một chiếc hộp nhỏ giấu sau lọ đường. Bên trong là vài viên thuốc lạ, không nhãn mác. Khi hỏi Linh, cô ấp úng: “Dạ, thuốc bổ thôi ạ.” Nhưng ánh mắt Linh né tránh, đầy lo lắng. Bà Hiền càng nghi ngờ. Đến trưa, khi Tuấn đi làm, bà lặng lẽ xuống tầng hầm. Cửa khóa, nhưng qua khe hở, bà thấy ánh sáng lập lòe và mùi hóa chất kỳ lạ.

Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát thêm. Đêm thứ hai, bà nghe thấy tiếng cãi vã khe khẽ. Linh khóc, nói gì đó về “không thể tiếp tục thế này”. Tuấn đáp lại, giọng lạnh lùng: “Cô không có lựa chọn nào khác.” Tim bà Hiền thắt lại. Có điều gì đó rất sai trái trong ngôi nhà này.

Trước khi rời đi vào sáng hôm sau, bà Hiền để lại một chiếc vòng bạc nhỏ trên bàn ăn – món quà cưới bà từng tặng Linh. Nhưng bên trong chiếc vòng, bà giấu một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ: “Nếu cần giúp, hãy gọi mẹ.” Bà hy vọng Linh sẽ hiểu, và rằng bí mật đen tối trong ngôi nhà này sẽ sớm được phơi bày.