Linh, một cô gái 25 tuổi, bị gia đình ép gả cho ông Hùng, một người đàn ông 60 tuổi giàu có trong vùng. Ông Hùng vốn là bạn thân của bố Linh, nổi tiếng hiền lành nhưng tính cách kỳ lạ, ít nói. Linh không muốn lấy, nhưng áp lực gia đình quá lớn, cô đành nhắm mắt đồng ý. Đêm tân hôn, Linh sợ hãi đến run người. Ông Hùng, dù không làm gì đáng ngại, vẫn khiến cô ám ảnh với dáng vẻ già nua và ánh mắt trầm tư. Không chịu nổi, Linh lén uống một viên thuốc ngủ, hy vọng sáng tỉnh dậy sẽ bớt căng thẳng.

Đêm đó, cô chìm vào giấc ngủ sâu. Nhưng sáng hôm sau, khi mở mắt, Linh kinh hãi đến mức hét lên. Giường bên cạnh trống không, ông Hùng không có ở đó. Trên bàn cạnh giường, một lá thư viết tay được đặt ngay ngắn, bên cạnh là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, khắc hình hoa văn kỳ lạ. Tay Linh run rẩy mở thư, dòng chữ nguệch ngoạc của ông Hùng khiến cô lạnh sống lưng:

“Linh, đêm qua anh đã làm một việc anh muốn làm từ lâu. Đừng sợ, mở hộp ra, em sẽ hiểu.”

Linh nhìn chiếc hộp, tim đập thình thịch. Cô sợ hãi tưởng tượng đủ thứ: ông Hùng làm gì trong đêm? Có phải ông đã làm điều gì kinh khủng với cô khi cô ngủ say? Với chút can đảm, cô mở nắp hộp. Bên trong không phải thứ gì đáng sợ, mà là một cuốn sổ cũ, vài tấm ảnh đen trắng, và một chiếc nhẫn bạc nhỏ. Linh lật cuốn sổ, từng trang viết tay kể về một câu chuyện cô không ngờ tới.

Hóa ra, ông Hùng từng có một người vợ, bà ấy qua đời cách đây 30 năm vì bệnh nặng. Khi còn sống, bà ước mơ được thấy con gái mình kết hôn, nhưng họ không có con. Ông Hùng, trong nỗi đau mất vợ, đã âm thầm lập một quỹ từ thiện, giúp đỡ những cô gái nghèo trong vùng có một đám cưới đàng hoàng. Cuốn sổ ghi lại tên hàng trăm cô gái ông đã giúp, kèm theo những lời cảm ơn của họ. Tấm ảnh trong hộp là hình ông Hùng và người vợ trẻ, bên cạnh là chiếc nhẫn bạc – nhẫn cưới của họ.

Lá thư tiếp tục: “Đêm qua, anh đã đến nghĩa trang, đặt chiếc nhẫn này bên mộ vợ anh, nói với cô ấy rằng anh đã giữ lời hứa, giúp thêm một cô gái nữa – là em – có một cuộc sống tốt hơn. Anh biết em không yêu anh, và anh không ép. Anh đã ký giấy ly hôn, để trong ngăn kéo. Em tự do rồi.”

Linh bật khóc. Cô chạy khắp nhà tìm ông Hùng, nhưng ông đã rời đi từ sáng sớm. Người giúp việc kể rằng ông Hùng chỉ nói: “Tôi muốn cô ấy sống hạnh phúc, như những cô gái tôi từng giúp.” Linh ôm cuốn sổ, vừa kinh hãi vì hiểu lầm, vừa cảm phục người đàn ông mà cô từng sợ hãi. Từ đó, cô quyết định tiếp nối quỹ từ thiện của ông, như một cách trả ơn cho lòng tốt của ông Hùng.