Trong một buổi chiều yên ả, Hạnh ngồi trong xe của chồng, lặng lẽ kiểm tra ghế sau để tìm chiếc bông tai bị rơi. Tay cô chạm phải một vật lạnh lẽo dưới khe ghế. Đó là một chiếc lắc tay bạc, nhỏ nhắn, khắc hoa văn tinh xảo – thứ mà cô chưa từng thấy trước đây. Hạnh nắm chặt chiếc lắc, tim cô nhói lên. Cô biết, nó không thuộc về mình.
Minh, chồng cô, là một người đàn ông thành đạt, luôn bận rộn với những chuyến công tác. Gần đây, anh thường về muộn, điện thoại luôn khóa chặt, và ánh mắt anh dường như xa cách. Hạnh không ngây thơ. Cô hiểu ý nghĩa của chiếc lắc này. Nhưng thay vì đối chất, cô chọn im lặng. Cô đặt chiếc lắc vào túi, mỉm cười nhẹ và lên kế hoạch.
Hạnh không phải kiểu phụ nữ ồn ào hay yếu đuối. Cô là người sâu sắc, kiên nhẫn và biết cách khiến người khác tự nhìn lại mình. Tối đó, cô chuẩn bị một bữa ăn thật ngon, như thường lệ. Khi Minh bước vào nhà, anh ngạc nhiên thấy bàn ăn ngập tràn những món anh yêu thích. Hạnh dịu dàng nói: “Em muốn hôm nay đặc biệt một chút. Dạo này anh bận lắm, em sợ mình dần xa nhau.”
Minh thoáng lúng túng, nhưng anh nhanh chóng cười, ôm vợ và nói những lời ngọt ngào. Hạnh chỉ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm. Trong những ngày tiếp theo, cô bắt đầu thay đổi. Cô chăm chút bản thân nhiều hơn, đăng ký một khóa học nghệ thuật, tham gia các buổi tiệc với bạn bè, và luôn rạng rỡ mỗi khi ở bên Minh. Cô không nhắc đến chiếc lắc, không tra hỏi, không nghi ngờ – nhưng sự tự tin và độc lập của cô khiến Minh bắt đầu để ý.
Một tháng sau, Hạnh đặt chiếc lắc tay vào hộp quà nhỏ, gói cẩn thận bằng giấy bạc lấp lánh. Cô để nó trên bàn làm việc của Minh, kèm một mẩu giấy: “Em tìm thấy nó trong xe. Chắc là của ai đó quan trọng. Anh giữ cẩn thận nhé.” Không một lời buộc tội, không một chút giận dữ.
Minh trở về, mở hộp quà, và sắc mặt anh tái đi. Anh chạy khắp nhà tìm Hạnh, nhưng cô đã rời đi, để lại một lá thư. Trong thư, cô viết: “Em không cần lời giải thích, Minh à. Em chỉ muốn anh biết rằng em xứng đáng với sự trung thực. Em sẽ sống tốt, và em mong anh cũng thế. Nhưng em nghĩ, anh sẽ khó mà quên được cảm giác này.”
Hạnh không ly hôn ngay. Cô chỉ rời đi một thời gian, sống cuộc đời của riêng mình, rực rỡ và tự do. Minh, trong sự trống rỗng của căn nhà, nhận ra anh đã đánh mất điều quý giá nhất. Chiếc lắc tay – thứ từng là bí mật của anh – giờ trở thành lời nhắc nhở đau đớn về sự phản bội và cái giá của nó. Anh tìm Hạnh, xin lỗi, cầu xin cô quay về, nhưng ánh mắt cô giờ đây chỉ còn sự bình thản. Cô đã tha thứ, nhưng không còn thuộc về anh nữa.
News
Khi đó, tôi sợ vừa m;:ất c;;on vừa bị nhà chồng h;:ắt h;:ủi một lần nữa thì n:ỗi đa:u sẽ chồng chất n;:ỗi đ:;au
Hôm ấy, tôi đưa vợ con đi siêu thị mua sắm. Khi đang chọn áo sơ mi, tôi bất ngờ…
Lại là Đồng Nai… nơi lạnh lẽo nhất lúc này là bể nước!
BIẾN CĂNG: PHÁT HIỆN BỘ X… NGƯỜI TRONG BỒN CHỨA NƯỚC NHÀ DÂN Tối 22-6, ông L.H.C. (ngụ khu phố…
Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi, ngay trong chính ngôi nhà này, giữa những người tôi gọi là gia đình
Câu chuyện: Bí mật đau lòng Tôi ngồi trong căn phòng khách lạnh lẽo, ánh sáng từ chiếc đèn chùm…
G-Ấ-P: Hố tử thần “nuốt người” ở Bắc Kạn đang chuyển động, “há miệng” to hơn, đã nhìn thầy 1 phần của…
Sau hai tuần dừng cứu nạn, hố tử thần trên quốc lộ 3B vẫn chưa có phương án xử lý cụ thể,…
Nước đi t:áo bạ:o nhưng rất thông minh của hungthu sathai chủ tiệm tạp hóa ở Đồng Nai
Sau 3h gây án, hung thủ sát hại chủ tiệm tạp hóa ở Đồng Nai di chuyển hướng Bà Rịa…
Tình tiết không thể tin nổi trong vụ hàng nghìn thỏi son vị vứt bỏ bên vệ đường ở Hà Nội
Thấy hàng nghìn thỏi son in nhãn nhiệu Black Rouge vứt ngổn ngang bên lề đường ở Hà Nội, nhiều…
End of content
No more pages to load