Giữa cái nắng như thiêu đốt của ngày hè, cánh cửa kính ngân hàng bật mở, một bà lão tóc bạc trắng, dáng lom khom bước vào. Bộ quần áo sờn rách lấm lem bùn đất, chiếc túi vải cũ kỹ đeo vai nặng trĩu ve chai, mùi mồ hôi lẫn rác thoảng ra khiến vài khách hàng đang ngồi chờ ngoảnh mặt, xì xào. Không ai nghĩ bà lão đến để giao dịch gì nghiêm túc. Một người còn lẩm bẩm: “Chắc xin tiền lẻ hay nhặt lon dưới ghế thôi.”

Bà lão tiến đến quầy lễ tân, giọng run run nhưng rõ ràng: “Cô ơi, tôi rút hai triệu… đóng học cho cháu. Hôm nay hạn cuối.” Cô nhân viên trẻ, ánh mắt lướt từ đầu đến chân bà, nhíu mày: “Bà có số thứ tự chưa? Không có thì ra kia lấy!” Bà lão ngẩn ra, lúng túng: “Tôi… tôi không biết lấy ở đâu…” Không một lời hướng dẫn, cô nhân viên phẩy tay: “Ngồi đợi đi, đông lắm!”

Bà lão lặng lẽ tìm một góc khuất, ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Đôi mắt mờ đục của bà cứ dán vào tấm bảng điện tử, chờ cái tên chẳng bao giờ được gọi. Một tiếng. Hai tiếng. Rồi ba tiếng trôi qua. Không ai để ý bà, không ai hỏi han. Có người còn khó chịu khi bà vô tình làm rơi mẩu giấy vụn từ túi ra sàn.

Cuối cùng, một nhân viên lớn tuổi, có lẽ là quản lý, để ý thấy bà lão vẫn ngồi đó, tay ôm chặt túi vải, ánh mắt đầy lo âu. Ông tiến đến, nhẹ nhàng hỏi: “Bà ơi, bà cần gì mà đợi lâu vậy?” Bà lão ngẩng lên, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi rút tiền, hai triệu thôi, đóng học cho cháu. Nó sắp bị đuổi học rồi…”

Ông quản lý mời bà vào quầy, kiểm tra thông tin. Khi bà đưa ra cuốn sổ tiết kiệm nhàu nhĩ, cả phòng giao dịch bỗng tĩnh lặng. Nhân viên nhập số tài khoản, màn hình hiện lên một con số khiến cô ta gần như đánh rơi bút: 2 tỷ đồng. Không phải 2 triệu. Bà lão, người mà cả ngân hàng coi thường, đang sở hữu một tài khoản tiết kiệm khổng lồ, tích cóp từ hàng chục năm nhặt ve chai, làm lụng không ngừng nghỉ.

Nhưng điều khiến tất cả sững sờ hơn cả là câu nói tiếp theo của bà: “Cô ơi, rút hai triệu thôi, để dành tiền còn lại cho cháu học đại học. Nó mơ làm bác sĩ, mà tốn lắm…” Rồi bà mỉm cười, nụ cười giản dị như ánh nắng xuyên qua mây. Cả phòng giao dịch im phăng phắc, vài người lén lau nước mắt. Cô nhân viên lễ tân ban đầu cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Bà lão rời đi, dáng vẫn lom khom, túi vải vẫn nặng trĩu. Nhưng giờ đây, không ai dám nhìn bà với ánh mắt khinh miệt nữa. Họ nhìn theo, lòng đầy hổ thẹn và cả sự kính nể. Một bài học không lời về lòng yêu thương và sự hy sinh thầm lặng.