Kỷ niệm 5 năm ngày cưới, chồng tôi – Hải Dương nằng nặc rủ tôi đi du lịch. “Mình lên Đà Lạt nhé, em thích không khí se lạnh mà,” anh cười, mắt sáng rực. Tôi gật đầu, lòng nhẹ nhàng như gió cao nguyên. Ai ngờ, chuyến đi định mệnh ấy lại là lần cuối tôi thấy anh cười.

Trên con đường mòn dẫn xuống thác, Hải Dương trượt chân. Tôi chỉ kịp hét lên, tay chới với níu lấy áo anh, nhưng muộn rồi. Anh lăn xuống vực, đá sỏi vương theo từng vòng xoáy. Tôi gào khóc, gọi cứu hộ, lôi anh lên trong tình trạng bất tỉnh. ICU, máy thở, những đêm dài trắng mắt bên giường bệnh – tôi bán hết đất đai, vay mượn khắp nơi, chỉ mong giữ anh lại. Nhưng sau một tháng, Hải Dương rời bỏ tôi mãi mãi.

Ngày tôi đáp xuống sân bay, mẹ chồng đã đứng đợi sẵn. Bà lao tới, mắt đỏ ngầu, gào lên: “Cô giết chồng tôi để lừa tiền bảo hiểm!” Tôi sững sờ, như bị ai tát thẳng vào mặt. “Mẹ à, mẹ nói gì cũng phải có chứng cứ. Chính anh Hải Dương mua bảo hiểm tai nạn, số tiền lớn lắm, nhưng con chẳng màng đến!”

Bà gằn giọng: “Nhưng người ngã xuống là nó, không phải cô!” Tôi run rẩy mở app ngân hàng, đưa màn hình cho bà xem. Số dư tài khoản chỉ còn ba con số lẻ loi. “Con bán sạch gia sản để cứu anh ấy rồi, mẹ không tin thì nhìn đi!” Bà im lặng, nhưng ánh mắt vẫn tóe lửa.

Trong lúc giằng co, tay bà vung lên, xé toạc chiếc túi nilon bà ôm khư khư từ nãy. Tro cốt của Hải Dương bay tứ tung, lả tả rơi xuống nền sân bay. Tôi quỵ xuống, đau đớn nghẹn ngào: “Mẹ, con trai mẹ bay đầy đất rồi kìa!” Mẹ chồng sững sờ, tay run rẩy cố hốt lại từng nắm tro, nhưng gió cuốn đi tất cả.

Tôi ngồi đó, giữa đám đông xa lạ, nhìn tro tàn của người tôi yêu hòa vào không khí. Năm năm hôn nhân, những kỷ niệm ngọt ngào giờ chỉ còn là nỗi oan ức và một khoảng trống không thể lấp đầy. Tôi thì thầm: “Hải Dương, anh thấy không, em chẳng giữ được gì, ngay cả tro cốt của anh.”