Vợ sốc khi phát hiện chồng giấu quỹ đen dưới chuồng gà – nhưng thứ gây sốc hơn là mảnh giấy nhét cạnh đó

Lan đứng giữa sân, ánh nắng chiều tà chiếu xiên qua tán cây, làm bóng cô đổ dài trên nền đất khô cằn. Tay cô nắm chặt cái xẻng nhỏ, lòng đầy nghi hoặc. Mấy tuần nay, Hùng, chồng cô, hành xử lạ lùng. Anh thường lẻn ra chuồng gà sau nhà, nói là “cho gà ăn” hay “kiểm tra ổ trứng”, nhưng mỗi lần như vậy, anh ở đó lâu hơn bình thường, có khi cả tiếng đồng hồ. Lan không phải kiểu phụ nữ đa nghi, nhưng cô để ý ví tiền của Hùng cứ vơi đi một cách khó hiểu. Những câu hỏi chồng chất trong đầu cô: Anh giấu gì? Tiền đi đâu? Có phải anh có… người khác? Quyết tâm tìm ra sự thật, Lan đợi Hùng đi làm, rồi lặng lẽ ra sau nhà, tay cầm xẻng, mắt lườm lườm lũ gà đang kêu quang quác.

Cô quỳ xuống, cẩn thận đào đất bên dưới chuồng gà. Mùi phân gà xộc vào mũi, nhưng Lan không quan tâm. Đám gà hoảng loạn, lông bay tứ tung, như thể chúng cũng đang che giấu bí mật gì đó. Sau vài phút, lưỡi xẻng chạm vào thứ gì cứng cứng. Lan nín thở, đào nhanh hơn, và một hộp thiếc cũ kỹ hiện ra, rỉ sét loang lổ nhưng được buộc chặt bằng dây cao su. Tim cô đập thình thịch. Cô cẩn thận tháo dây, mở nắp, và bên trong là một xấp tiền dày cộp, toàn tờ polymer xanh đỏ, chắc phải vài chục triệu. “Quỹ đen! Đồ đểu!” Lan nghiến răng, máu nóng dồn lên đầu. Cô tưởng tượng cảnh Hùng tiêu xài hoang phí, hay tệ hơn, chu cấp cho một người phụ nữ khác. Nhưng trước khi cơn giận bùng nổ, cô để ý một mảnh giấy nhàu nhĩ nhét dưới đáy hộp.

Run run, Lan mở mảnh giấy ra. Những dòng chữ nguệch ngoạc, rõ ràng là nét chữ của Hùng, nhưng nội dung khiến cô chết lặng:

“Lan, nếu em tìm thấy hộp này, nghĩa là anh đã không còn ở đây nữa. Số tiền này là tất cả những gì anh tích cóp được, không phải để tiêu xài, mà để trả nợ cho thằng Khải. Nó đe dọa sẽ làm hại em và con nếu anh không trả đủ. Anh không dám nói với em, chỉ mong giữ bình yên cho gia đình. Nếu anh mất tích, hãy đưa số tiền này cho nó, và chạy trốn ngay lập tức. Đừng tìm anh. Anh yêu em.”

Lan ngồi bệt xuống đất, mảnh giấy rơi khỏi tay. Đầu óc cô quay cuồng. Hùng, người chồng cô luôn nghĩ là hiền lành, vô tư, hóa ra đang mang một bí mật kinh hoàng. Khải là ai? Nợ nần gì mà đáng sợ đến vậy? Cô lục lại ký ức: những lần Hùng trở về với vết bầm trên mặt, nói là “va vào cửa”; những cuộc gọi lén lút vào ban đêm mà anh bảo là “đồng nghiệp hỏi thăm”; những lần anh nhìn cô và con với ánh mắt trĩu nặng, như thể đang mang một gánh nặng không thể chia sẻ. Tất cả giờ đây hiện lên như một bức tranh u ám, từng mảnh ghép khớp lại, nhưng vẫn thiếu mất một góc quan trọng.

Đúng lúc ấy, tiếng cổng sắt kẽo kẹt vang lên. Lan giật mình, vội giấu hộp thiếc vào áo. Hùng bước vào, mặt tái mét, tay cầm một con dao dính máu đỏ tươi. “Lan… em… em đào chuồng gà làm gì?” Giọng anh run rẩy, mắt dán vào chỗ đất cô vừa đào. Lan lùi lại, tim đập loạn xạ. “Hùng, anh làm gì với con dao đó? Khải là ai? Anh nói đi!” cô hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi.

Hùng quỳ sụp xuống, con dao rơi leng keng trên nền sân. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh. “Anh không muốn em biết… Anh đã cố bảo vệ em. Khải… nó là bạn cũ, nhưng anh ta dính vào cờ bạc, kéo anh vào lằn ranh. Anh nợ nó, nhưng hôm nay… anh đã làm một việc không thể tha thứ.” Hùng chỉ tay ra sau nhà, nơi một chiếc bao tải lấm lem nằm lăn lóc dưới gốc cây xoài. Lan cảm thấy máu đông lại trong người. Cô chạy ra, xé toạc bao tải, và hét lên khi thấy một người đàn ông lạ mặt, bất động, máu loang khắp ngực. Mùi máu tanh xộc vào mũi, khiến cô lảo đảo.

Nhưng cú sốc thật sự đến khi cô nhìn kỹ khuôn mặt người đó. Không phải Khải, không phải người lạ. Đó là… Hùng. Người đàn ông cô vừa thấy trong sân, đang quỳ xin lỗi, không phải chồng cô. Cô quay lại, nhưng gã đàn ông kia đã biến mất, như một bóng ma tan vào không khí. Chỉ còn mảnh giấy trong hộp thiếc, giờ đây dính đầy máu, với dòng chữ mới xuất hiện ở mặt sau, viết bằng mực đỏ tươi:

“Anh không phải Hùng. Chạy đi, Lan.”

Lan ôm đầu, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Nếu người trong bao tải là Hùng, thì gã vừa nói chuyện với cô là ai? Và tại sao hắn biết về Khải, về số tiền, về tất cả? Cô lảo đảo đứng dậy, chân run rẩy, hộp thiếc vẫn nắm chặt trong tay. Tiếng gà kêu inh ỏi như thúc giục cô chạy trốn, nhưng cô không biết phải đi đâu. Đầu óc cô rối bời, cố gắng ghép nối những gì vừa xảy ra. Hùng đã chết, hay chưa? Gã đàn ông kia là Khải, hay một kẻ khác? Và mảnh giấy – ai đã viết dòng chữ cuối cùng đó?

Đột nhiên, từ trong nhà vang lên tiếng bước chân nặng nề. Một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo cất lên: “Lan, em tìm thấy hộp đó rồi, phải không?” Lan quay phắt lại, nhưng không thấy ai. Chỉ có cánh cửa sau nhà khẽ đung đưa, như vừa có người bước qua. Cô nắm chặt hộp thiếc, tim đập thình thịch. Số tiền này, mảnh giấy này, và cả cái xác trong bao tải – tất cả đều là một phần của một bí mật lớn hơn, một thứ mà Hùng đã cố giấu cô đến cùng. Nhưng giờ đây, cô không còn thời gian để tìm hiểu. Tiếng bước chân ngày càng gần, và trong bóng tối, một bóng người cao lớn đang tiến về phía cô, tay lăm lăm một con dao khác.

Lan hét lên, ném hộp thiếc về phía bóng người và chạy thục mạng ra cổng. Cô không biết mình đang chạy khỏi ai, hay chạy về đâu. Chỉ biết rằng, nếu không chạy, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng này.