Tháng 12 năm sau, vợ già gọi, bảo cô ấy sắp tái hôn. Tôi ngạc nhiên, nhưng cũng vui thầm.

Khi bình yên không đến như tôi nghĩ

Tôi từng tin rằng, chỉ cần vợ cũ tái hôn, cuộc đời mình sẽ trở nên  bình yên . Nhưng rồi, khi khoảnh khắc giải quyết thực sự xảy ra, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi một cách sẵn sàng sẵn sàng một chút…

Tôi và cô ấy quen nhau năm tôi 28 tuổi, qua sự mối tình của gia đình. Hồi đó, tình yêu không quá nóng nhiệt, nhưng bố mẹ cơ chất nên chúng tôi nhanh chóng về một nhà. Cô ấy là một người phụ nữ thực sự  đảm bảo, hiền lành và chịu khó .

Trước đám cưới, tôi đang khởi nghiệp kinh doanh. Sau khi cưới, cô ấy theo tôi cùng lộn lộn trên thương trường. Có lần, tôi gặp sai sót lớn về vốn, tưởng tượng nhẹ nhàng như lắng xuống. Cô ấy không nói bất cứ lời nào, đưa ra giải pháp toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình, chỉ nói vỏn vẹn:

“Mất hết thì mình làm lại từ đầu. Cố lên anh, em sẽ luôn bên cạnh anh.”

Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn  mang ơn  cô ấy vì điều đó.

Khi cô ấy mang thai, bố mẹ tôi chuyển lên sống cùng. Rồi chị gái tôi ly hôn, cũng đến ở chung. Mọi công việc nhà mộng bước hết lên vai vợ tôi. Cô ấy nhiều lần hơn là viết về sự lười biếng của chị tôi, nhưng thú thật, tôi nghĩ mấy để tâm.

Tôi từng nghĩ đơn giản, bình thường cô ấy làm qua đó việc làm, giờ thêm người thì công việc cũng xung quanh dồi dào thôi, nhà có rộng hơn đâu mà nhiều việc hơn. Vì thế, tôi không đứng về phía cô ấy, cũng đứng ra giải quyết những bất ổn âm ỉ trong căn nhà chật cứng ấy.

Vay bạn trai 200 triệu chữa bệnh cho bố, nào ngờ anh đưa ra điều kiện khiến  gia đình tôi tranh cãi

Ngã cá cuộc đời

Trong lúc công việc “lên như diều gặp gió”, tôi lại bắt đầu  xa cách gia đình . Tôi quen Lệ – một cô gái dịu dàng, biết lắng nghe. Cô ấy khiến tôi cảm thấy mình rất quan trọng, thấy thoải mái mỗi khi tâm sự. Dần dần, tôi đã  ngoại tình .

Vợ tôi phát hiện ra. Cô ấy đã khóc, đập phá đồ, rồi minh quyết đòi ly hôn. Dù bố mẹ tôi ra sức phản kháng, cô ấy vẫn là mực mang con theo, còn tôi thì cũng nên giữ.

Một tháng sau hôn hôn, tôi hít vàng cưới Lệ vì cô ấy báo có thai. Cứ tưởng cuộc đời mình sẽ hát một trang mới, nhưng hoá ra đời đâu đơn giản như vậy.

Vợ cũ liên tục gọi điện, nói nhớ tôi, muốn tôi đến chơi. Ban đầu tôi còn qua thăm con, nhưng tăng dần, Lệ bắt đầu nổi đóa. Cô ấy ghen tị, bóng gió dịu nhiếc. Có lần còn xát xát với mẹ tôi vì cho rằng bà nói vợ cũ. Nhà cửa yên yên nữa.

Lệ luôn nghi ngờ tôi vẫn còn tình cảm với vợ cũ. Tôi mệt mỏi lắm, giải thích mãi cũng nghĩ ai tin. Cô ấy vẫn bảo tôi nên giúp vợ già tìm người tái sinh để cô ấy có nơi nương tựa, đừng làm phiền chúng tôi nữa.

Tôi nghe theo, thậm chí chí còn rủ vợ cũ đi xem mắt vài lần, nhưng dù có lần cô ấy cũng tìm lý do từ chối. Mỗi lần như thế, Lệ lại càng điên cuồng hơn. Cuối cùng, cô ấy đòi ly hôn. Tôi buộc phải dừng việc giúp vợ cũ xem mắt.

Tôi cắt đứt mọi liên lạc, không còn gặp lại vợ cũ. Cô ấy cũng không gọi nữa. Mọi thứ nhẹ nhàng như đã yên sóng.

Cái kết không thể nổi

Tháng 12 năm sau, vợ cũ gọi điện, báo rằng cô ấy sắp tái hôn. Tôi ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng vui. Cô ấy mời tôi đến dự đám cưới. Tôi hỏi chú rể là ai, cô ấy chỉ nói:

“ Đến rồi anh sẽ biết.”

hôm nay tôi chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Một phần vì tò mò, phần khác là muốn bày tỏ phong độ. Nhưng rồi, khi chú rể ra khỏi lễ đường, tôi  đã chết tĩnh lặng . Đó chính là Tuấn – người bạn thân của tôi, người từng làm phù rể trong đám cưới của tôi và cô ấy. Người từng gọi tôi là anh em, từng ngồi chung bàn nhậu chia sẻ đủ mọi chuyện đời.

Tôi không thể tin vào mắt mình. Tim tôi như bị ai đó bóp mạnh. Tôi không biết nên vui hay nên giận dữ. Trong đầu tôi hiện rõ mồn một hình ảnh ngày cưới năm xưa: Tuấn đứng cạnh tôi, cười nói chúc mừng, giờ lại bảo vệ tay cô dâu bước đi giữa lễ hôn lễ. Thật  oái oăm  làm sao!

Sau tiệc cưới, tôi nhắn tin hỏi vợ cũ vì sao lại là anh ta? Cô ấy trả lời ngắn gọn một cách chính xác:

“Vì anh ấy vẫn thương em, chưa từng thay đổi.”

Một câu nói như kim đâm thẳng vào lòng tôi. Hương thơm Tuấn đã thầm thầm để ý đến vợ tôi từ rất lâu rồi ư?

Giờ đây, công việc làm ăn của tôi lao dốc. Lệ chăm con, việc nhà cũng bỏ bê, lại minh bạch ngày cãi nhau với mẹ tôi. Mẹ tôi đã nhiều lần bảo vệ tôi nên tìm cách đưa vợ cũ về, nhưng giờ cô ấy cũng có cuộc sống riêng rồi.

Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra mình đã nói ngay từ lúc ban đầu. Mỗi đêm, tôi đều nghĩ về cảnh con trai tôi sống vui vẻ bên mẹ và… người bạn cũ của tôi. Nghĩ đến điều đó, thời gian tôi quằn quại. Có lẽ, chính tay tôi đã đánh mất người phụ nữ từng vì tôi mà dốc hết tâm trí.

Bạn nghĩ sao về câu chuyện của tôi? Liệu tôi có thể làm gì để vượt qua cảm giác này không?