Vợ tôi chỉ kiếm 8 – 10 triệu đồng/tháng, tôi thu nhập 70 triệu nhưng phải làm thêm “dập mặt”, thế mà cô ấy sáng suốt ngày vô địch tôi bỏ bê gia đình, bắt chia sẻ việc nhà.

Tôi và vợ quen nhau từ thời đại học, yêu nhau suốt 8 năm trước khi về chung một nhà. Ngày chuẩn bị kết hôn, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng yêu nhau lâu như vậy, thoải mái hiểu nhau đến thế, chắc chắn khi có điều kiện kinh tế tốt hơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc và bình yên. Nhưng cuộc sống hôn nhân hoá ra có những khúc mắc mà trước khi bước vào, nghĩ ra ai đó trước được.

Ngày mới ra trường, lương vợ tôi chỉ khoảng 8 triệu đồng, lương của tôi cao hơn chút là 12 triệu đồng. Tôi vẫn nhớ câu nói đùa của vợ khi ấy:  “Lương cao hơn người ta có 4 triệu mà đã loe ngoe”.  Khi nghe câu ấy, xin cho tôi có chút vui lòng, nhưng cũng vì thế mà càng có động lực cố gắng hết mình. Hơn nữa tôi cũng biết, cuộc sống gia đình đòi hỏi nền tảng vững chắc về tài chính, sau này còn phải sinh con, nuôi con…

Hơn 12 năm qua, tôi mài giũa làm việc suốt, không ngừng đầu tư học hỏi, đến nay thu nhập tăng hơn 70 triệu đồng/tháng. Ngoài công việc chính ở công ty, tôi vẫn nhận làm “thuê ngoài” cho một số đơn vị khác, sẵn sàng “cày như điên” để có tiền.

Tôi tiếc nuối gì cho vợ con. Biết mình không có thời gian giúp đỡ vợ làm cửa nhà, con cái, tôi thuê giúp việc ở cùng để cô ấy vất vả, có thời gian nhiều hơn cho bản thân. Mỗi tháng tôi đưa vợ hầu hết số tiền kiếm được, chỉ giữ lại một khoản nhỏ để chi tiêu cá nhân hoặc xử lý công việc cần thiết.

Lương của vợ tôi đến giờ vẫn dao động từ 8 đến 10 triệu đồng. Vợ tôi làm công việc hành chính, sáng 8h mới vào làm, chiều 17h đã về. Những công việc nhà cô ấy cũng không vất vả vì đã có người giúp việc, những khi giúp việc nghỉ việc thì thường có ông bà nội ngoại ngoại hỗ trợ. Nhiều người bảo vợ tôi vui vì có chồng yêu thương, gia đình kinh tế ổn định, công việc nhà, con cái lo. Điều tôi không thể ngờ là vợ không cảm thấy như vậy.

Ngày nào vợ tôi cũng ở trạng thái mệt mỏi, hơn thở áp lực, kêu công việc mệt mỏi hơn thân trách phận:  “Em mà bắt người khác chắc đã khác rồi”.  Tôi biết cô ấy so sánh với những người bạn, đồng nghiệp được chồng giàu hoặc bản thân giỏi kiếm tiền, thường dùng quần áo, túi xách hàng hiệu, đi du lịch ở resort 5 sao. Trong lòng cảm thấy thép vì tôi tuy không giỏi giang nhưng cũng cố gắng hết sức, hơn nữa hai đứa trẻ cũng xứng đôi chứ phải tôi đũa chòi cầu son gì. cai nhau.jpg

(Ảnh minh họa: Shutterstock)
Nếu tôi phản ứng, cô ấy sẽ nhắc chuyện mang nặng đẻ đau, rằng sau khi sinh con sức khỏe sa hoang, bận con cái nên không thể phát triển sự nghiệp, chồng thì dù bao động giờ chân tay động đến việc nhà hay chăm con, dạy con học…

Tôi có lời khuyên rằng nếu thấy quá áp lực, vợ hãy tạm thời nghỉ việc ở nhà để có thời gian thư giãn, chăm lo cho sức khỏe, nhưng cô ấy từ chối ngay:  “Ở nhà trong ngày với bố mẹ chồng, không được diện đồ đẹp đi làm, bạn bè cũng có còn ai để gặp; lại phải làm đủ thứ việc không tên mà vẫn mang tiếng ăn bám chồng”.

Vợ tôi nói cứ như cô ấy rất áp lực khi sống cùng bố mẹ chồng nhưng thực sự ra việc được sống cùng bố mẹ tôi từ ngày về làm dâu là may mắn của cô ấy. Bố mẹ tôi cực kỳ tâm lý, không bình luận kết luận bất cứ chuyện gì. Ông bà đều là công chức về hưu, lương hưu khá cao, không chỉ đóng góp sinh hoạt phí hàng tháng mà còn thường xuyên cho con dâu để lo cho cháu.

Muốn hết căng thẳng, tôi khuyên cô ấy nên tham gia các hoạt động khác để giao lưu, mở rộng mối quan hệ như đi workshop, tập gym, yoga nhưng cô ấy chỉ đi được dăm vợ bỏ men vì “không có đồng bọn hợp ca”. Có hôm nay cô ấy nổi bật tôi đi học lớp dancesport cho người mới bắt đầu, nhưng tôi đi làm đã quá mệt mỏi, tối về chỉ muốn nghỉ yên, không đủ sức tham gia. Cô ấy lại giận dữ, tỏ ra thất vọng và vô tận.

Mỗi lần quá nhiều việc không về ăn tối tối, tôi lại bị vượn nhổ, thắc mắc “anh chán cái mặt em lắm rồi nên không muốn về à”, hoặc truy hỏi tôi đi với ai. Tôi bất động lực lên:  “Em vừa Đòi anh kiếm nhiều tiền như chồng người ta vừa về sớm đúng giờ hành chính, giết anh ra à?”.  Vợ tôi im nhưng mặt đầy ấm ức, cứ như cô ấy là người vợ trống ông chồng bạo hành vậy, sau đó thì viết “tút” hơn là hơi thở ẩn trên mạng, mệt mỏi lắm.

Một công việc nữa mà vợ tôi trong ngày hơn mệt mỏi và thở hổn hển với chồng là được dạy học. Cô ấy nói con khó bảo, mẹ dạy không tập trung, làm bài sai lại hay phản ứng. Tôi đề nghị thiết kế sư cho con thì cô ấy không chịu, nói bậc tiểu học kiến ​​thức đơn giản, cô ất dạy được. Vợ dạy con thì nhà cửa xông ĩ, cô ấy nhìn thấy tôi là gây chiến, nói nhà người ta thì đính kèm con học là công việc của cha, còn cô ấy là một mình cáng đáng mọi thứ… Rồi vợ già thư giãn đôi việc nhà, giờ giấc của tôi không hợp làm việc khác nên phải nhận công việc kèm theo con học vào buổi tối.

Biết nói gì vợ cũng không nghe nên tôi đành lòng đồng ý. Do thời gian của mỗi người có giới hạn nên tôi đã từ bỏ việc giảm công việc để ở bên cạnh, trực tiếp giảng dạy học tập. Tôi không hay nổi như vợ, cách hướng dẫn cũng mạch lạc dễ hiểu. con tôi rất hợp tác, tiến bộ khá nhanh. Việc nhận nhiệm vụ giảng dạy con học cũng giúp hai bố có thời gian bên nhau nhiều hơn, tôi cảm thấy cũng rất ấm áp và xứng đáng.

Cứ nghĩ vấn đề vợ đưa ra đã được giải quyết thì gia đình sẽ ấm áp, nhưng không phải. Gần 2 tháng thì vợ tôi lại mặt nặng bạn nhẹ nhàng, đá thúng chạm nia khi thu nhập tôi đưa cho cô ấy giảm đi cả triệu đồng. Tôi giải thích là vì bận kèm con học nên không có nhiều thời gian làm thêm, nhưng nghĩ ăn thua. Cô ấy là một loại mực bảo qua anh giảm uống đêm thôi chứ công việc vẫn thế, rồi hơn thở ngay bây giờ vật giá tăng cao, con càng lớn càng có nhiều tài khoản phải chi, 60-70 triệu mỗi tháng chỉ đủ các chi phí, không để dành được mấy thì tương lai thế nào…

Lâu nay nếu đấu võ mồm thì tôi không thắng nổi vợ, vì cô ấy không cần lý lẽ và luôn lấn át vì mồm và lắm lời. Vì thế tôi chỉ biết thở dài vì quá mệt mỏi và bất lực. Tôi tự hỏi có phải mình chiều vợ quá nên cô ấy được nước lan tới? Hay tôi làm chưa đủ tốt? Có phải ngâm năm qua vì cố gắng kiếm tiền mà tôi đã vô tình tạo ra khoảng cách khiến vợ cảm thấy mình thiệt hại? Tôi nghĩ mãi mãi không ra.

Có ai từng ở trong hoàn cảnh của tôi, xin vui lòng cho lời khuyên, liệu có cách nào để “trị” người vợ vô lý, lấy lại không khí hòa thuận trong gia đình?