Lê Minh – 33 tuổi – là một tỷ phú công nghệ tự thân. Startup anh bán lại cho một tập đoàn nước ngoài với giá hàng trăm triệu đô. Ở tuổi mà bạn bè còn đang cày cuốc kiếm tiền trả góp căn hộ, Minh đã sở hữu siêu xe, du thuyền, bất động sản, và cả danh tiếng.
Nhưng khi đang ở đỉnh cao, anh nhận được kết quả xét nghiệm định mệnh: ung thư não – giai đoạn cuối. Bác sĩ nói: còn khoảng 3 tháng.
Minh cười. Không khóc. Không than. Chỉ là lần đầu, anh thấy mọi thứ mình có… vô nghĩa.
Anh đi du lịch. Lái xe một mình xuyên đêm qua nhiều tỉnh. Tối hôm đó, tại một cây xăng ven đường, Minh thấy 5 đứa trẻ đang co ro dưới mái hiên, mặc áo rách, ngủ bên nhau, dùng chung một chiếc áo mưa làm chăn.
Anh bước tới hỏi. Chúng ngập ngừng, nhưng không xin tiền, chỉ xin anh… một hộp cơm.
Anh mua cho mỗi đứa hai hộp. Chúng reo lên như bắt được vàng. Minh lặng người.
Sáng hôm sau, anh liên hệ với địa phương, làm hồ sơ nhận nuôi cả 5 đứa. Người quen, bạn bè, báo chí… ai cũng sửng sốt.
“Cậu sắp chết rồi, nuôi trẻ làm gì? Để lại tài sản là đủ rồi.”
Minh chỉ nói:
“Tôi không muốn ra đi như một kẻ giàu có cô độc. Nếu đây là những ngày cuối, tôi muốn sống như một người cha, chứ không phải một ông chủ.”
Anh đưa các bé về sống tại căn biệt thự thông minh hiện đại nhất thành phố. Không chỉ nuôi, anh trực tiếp chăm sóc, dạy từng đứa cách đánh răng, đọc sách, làm toán, trồng rau, nấu ăn. Anh cười nhiều hơn bao giờ hết.
Ba tháng trôi qua. Minh… chưa chết.
Sáu tháng. Một năm. Khối u nhỏ lại. Bác sĩ nói: không hiểu sao, cơ thể anh phản ứng với điều trị tốt một cách kỳ lạ.
Đứa lớn nhất – bé Linh – hỏi anh trong một buổi tối chơi cờ:
“Anh Minh… vì sao anh lại chọn bọn em, trong lúc chính anh đang yếu thế này?”
Minh cười, không trả lời ngay. Một lúc sau mới nói:
“Vì khi anh tuyệt vọng nhất… nụ cười của tụi em khiến anh tin rằng, mình còn có ích. Chính tụi em mới cứu anh.”
**
10 năm sau, Minh vẫn sống khỏe mạnh, sáng lập thêm ba quỹ từ thiện, xây trường học, và tạo ra hệ sinh thái công nghệ miễn phí hỗ trợ trẻ em nghèo học online.
Cả 5 đứa trẻ ngày ấy đều trưởng thành, mỗi đứa theo một con đường. Nhưng đứa nào cũng gọi anh là “cha”.
**
Cái kết?
Không phải “cái chết” như bác sĩ dự đoán.
Mà là một cuộc sống hoàn toàn mới – có ý nghĩa hơn, sâu sắc hơn, và đầy tình người.
News
Tới nhà bạn thân sửa máy lạnh, tôi b//ủn rủ//n khi thấy chiếc váy treo trong phòng ngủ giống hệt của vợ mình
Tôi và Hùng là bạn thân từ thời đại học, gắn bó với nhau gần chục năm. Cả hai cùng…
Về quê họp lớp anh bị người yêu cũ c///oi th//ường, 10 phút sau bố cô cúi đầu trước anh cả đám sữ/ng s/ờ
Hùng ngồi lặng lẽ trong góc quán ăn quen thuộc ở thị trấn nhỏ, nơi anh từng lớn lên. Hôm…
Vợ chồng con trai xây nhà mới nhưng bắt mẹ chồng phải ở ngôi nhà cũ sau vườn
Ở một vùng quê yên bình, có một người mẹ tên là bà Tư, sống tần tảo cả đời vì…
Sáp nhập xã có phải làm lại giấy tờ không?
Sáp nhập xã có phải làm lại giấy tờ không? Nếu có thì có phải trả lệ phí không? 6…
Cô ấy dùng chính chiếc điện thoại tôi mua, ngồi trên chính chiếc xe tôi mua, để liên lạc, gặp gỡ người khác
Tôi tên Nam, 34 tuổi, chủ một gara ô tô nhỏ nhưng làm ăn ổn định. Không giàu sang gì,…
Hình ảnh đáng buồn về nem chua Thanh Hóa
Chỉ vì chạy theo lợi nhuận, không ít cửa hàng sẵn sàng sử dụng các nguồn nguyên liệu không rõ…
End of content
No more pages to load