Oanh nói, tôi làm cô ấy mất mặt giữa nhà hàng toàn người sang trọng. Oanh cứ tưởng tôi giàu có, thành đạt thế nào, hóa ra bản chất quê mùa vẫn không thể che giấu được.
Tôi là đàn ông đã qua một lần đổ vỡ hôn nhân, hiện tại nuôi một cậu con trai 9 tuổi. Tôi không còn trẻ, kinh tế ổn định, ly hôn cũng 6 năm rồi.

Người thân nhiều lần giục giã nhưng chắc duyên chưa tới nên tôi không vội vã tìm hiểu ai. Gần đây, cô bạn thân làm mối cho tôi một người bạn của cô ấy cũng có hoàn cảnh tương tự như tôi.

Qua vài lần tiếp xúc, tôi cảm thấy khá vui vẻ, gần gũi với cô bạn mới. Cô ấy tên Oanh, tính tình xởi lởi, gương mặt xinh xắn và đặc biệt rất biết cách nói chuyện.

Cô ấy là người có hoàn cảnh đơn thân giống tôi nên tôi cảm nhận được sự đồng cảm trong tương tác giữa cả hai. Mặc dù thời gian quen chưa lâu, tâm tưởng tôi đã có lúc nghĩ tới xác định một mối quan hệ lâu dài.

Tuy nhiên, có vẻ như chúng tôi đang dành cho nhau khá nhiều kỳ vọng thì phải. Cho nên trong mắt cả hai, dường như mỗi người đều có dáng vẻ hoàn hảo hơn thực tế. Đó cũng là nguyên nhân tạo ra sự thất vọng về sau.

 

Tôi bỗng dưng mất bạn gái chỉ vì… bữa ăn trong nhà hàng sang trọng – 1
Tôi bị đánh giá không tốt chỉ vì một bữa ăn (Ảnh minh họa: Sohu).

Chẳng là thứ bảy vừa rồi, tôi mời Oanh đi ăn. Bữa tối diễn ra vui vẻ, hoặc ít nhất là tôi tưởng thế, cho tới lúc cô bạn thân gọi điện cho tôi để nói lại phản hồi không tốt từ phía đối phương.

Tôi nhớ hôm đó, tôi đã cư xử rất ga lăng, còn hỏi Oanh thích ăn gì để chủ động chọn món. Oanh gọi khá nhiều nhưng lại ăn rất ít. Nhìn bàn ăn còn thừa nhiều đồ, tôi thấy thật lãng phí. Tôi đã bóc tôm, liên tục gắp đồ giục Oanh ăn thêm nhưng Oanh không chịu. Thế là tôi vừa chuyện trò, vừa cố ăn cho hết.

Còn nguyên một nồi canh cá lăng mang ra chưa ai động tới, tôi bảo nhà hàng cho vào hộp để Oanh cầm về. Nhưng Oanh nhất định không cầm. Vậy là tôi lại là người xách nó.

Bữa ăn này khá đắt. Tuy nhiên, tôi không nghĩ đến tiền. Chỉ đơn giản là đồ gọi ra đều là những món ăn mình thích, tại sao lại không chịu ăn cho hết, bỏ dư lại vừa lãng phí, vừa thiếu văn minh.

Bảo nhà hàng cho vào túi bảo quản cầm về thì có gì phải ngại? Đây là tiền mình bỏ ra, chứ xin ai đâu mà xấu hổ? Nói thật, cả tôi và Oanh đều không còn trẻ, ở tầm tuổi này đáng nhẽ đủ trưởng thành và tự chủ để không cần quá để ý tới xung quanh nghĩ gì, nói gì, miễn là đừng làm gì lố bịch, sai trái.

Hơi đâu mà e ngại ngùng, xấu hổ vì những lý do lãng xẹt kiểu sĩ diện hão. Ấy vậy, chẳng biết Oanh nói gì với cô bạn thân của tôi – người đã mai mối cho tôi với Oanh.

Cô bạn nói rằng, tôi làm Oanh mất mặt giữa nhà hàng toàn người sang trọng. Oanh cảm thấy bị thất vọng về tôi. Một bữa ăn không phải việc lớn nhưng lại thể hiện cá tính, bản chất của con người tôi quá rõ.

Oanh cho tôi là người đàn ông tính toán chặt chẽ, không hào sảng như Oanh tưởng lúc đầu. Nguyên câu nói của Oanh là: “Cứ tưởng tôi giàu có, thành đạt thế nào, hóa ra vẫn giữ nguyên bản chất quê mùa, không che giấu được”.

Việc tôi xin túi nylon để cầm canh cá về trong nhà hàng sang trọng như vậy khiến Oanh mất mặt.

Từng lời nói của cô bạn thân đều làm tôi ngỡ ngàng và tự ái. Tôi tự hỏi: Có lẽ quan điểm của tôi khác với mọi người chăng?

Nói thật, bây giờ nhìn vào, tôi cũng có thể coi là có chút thành đạt. Tôi có nhà, có xe, có thể trả học phí rất cao để chọn cho con học trường tốt nhất. Nhưng để được như ngày hôm nay, quả thực tôi đã trải qua nhiều năm vất vả, là cậu sinh viên nghèo ở quê lên thành phố vừa học, vừa tự đi làm kiếm thêm thu nhập.

Tôi cũng từng là người đàn ông bị vợ chê thất bại đến mức cô ấy phải bỏ tôi đi lấy chồng khác. Cho nên tôi trân trọng từng đồng tiền kiếm ra là điều hoàn toàn chính đáng. Việc tôi xin túi nylon và bảo nhà hàng cho hộp đựng cầm về không thể coi là bủn xỉn, ki bo, mà còn nên được tôn trọng mới phải.

Bởi đó là cách tôi tôn trọng đồ ăn, tôn trọng những người đã làm ra chúng. Tôi không hiểu tại sao Oanh lại kỳ thị hành động đó, áp đặt cho tôi danh xưng là người đàn ông chặt chẽ, thiếu phóng khoáng? Tất nhiên, sau những đánh giá không tốt như vậy, việc chúng tôi tiếp tục tìm hiểu nhau là không thể.

Tôi có thể quý mến Oanh, cũng có thể tiếc nuối vì hình như tôi đã thực sự thích cô ấy khá nhiều. Nhưng để tiến tới hôn nhân hoặc một mối quan hệ gì đó sâu xa hơn có lẽ là không.

Tam quan của chúng tôi khác nhau như vậy, chẳng mấy cũng sẽ xảy ra va vấp. Chi bằng sớm dừng lại để không gây khó cho cả hai, đúng không?