Sáng thứ Hai, sảnh tòa nhà công ty STARTECH chật kín ứng viên. Ai cũng ăn mặc gọn gàng, hồ sơ tươm tất. Rồi một người xuất hiện — anh ta mặc áo sơ mi sắn tay, để lộ hai cánh tay xăm kín, tóc hơi dài, đi giày thể thao bạc màu, tay cầm hồ sơ bìa cứng đã cũ.
Vừa bước đến bàn lễ tân, cô lễ tân nhìn thoáng qua, mặt lập tức biến sắc. Không để anh kịp mở lời, cô nói cộc lốc:
– Anh nhầm chỗ rồi. Công ty không tuyển bảo vệ.
– Tôi đến ứng tuyển vị trí lập trình viên cao cấp.
Cô cười nhạt:
– Vị trí đó yêu cầu trình độ, không phải… phong cách đường phố như anh. Anh đi cho.
Nhiều người quay lại nhìn. Có tiếng xì xào. Anh thanh niên mím môi, gật đầu:
– Cảm ơn.
Anh quay đi, nhưng vừa đến cửa thì một người đàn ông trung niên mặc vest giản dị bước vào. Ông dừng lại, nhìn cảnh tượng, rồi hỏi:
– Có chuyện gì ở đây?
Cô lễ tân vội lễ phép:
– Dạ không có gì ạ, chỉ là một người… không phù hợp đến xin việc.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đang rời đi, rồi hỏi:
– Hồ sơ cậu ấy đâu?
– Dạ, tôi chưa nhận. Nhìn là biết không đủ chuẩn rồi ạ…
Ông không đáp. Chỉ rảo bước nhanh ra cửa, gọi lớn:
– Tuấn!
Anh thanh niên dừng lại, quay đầu.
– Sao giờ mới tới? Tôi đợi cậu từ sáng!
Cả sảnh im bặt.
Người đàn ông quay lại, nhìn cô lễ tân:
– Đây là Lê Minh Tuấn, người tôi đích thân mời về làm giám đốc kỹ thuật chi nhánh mới. Cậu ấy từng là trưởng nhóm kỹ sư ở Thung lũng Silicon, về nước vì muốn phát triển công nghệ cho startup Việt.
Ông nhìn thẳng cô gái:
– Lần sau, nếu còn đánh giá người khác qua hình xăm hay đôi giày – chứ không phải qua năng lực và thái độ – thì tôi nghĩ cô không hợp với vị trí này.
Cô lễ tân tái mặt, lí nhí xin lỗi.
Tuấn chỉ cười nhẹ, không trách ai. Anh bước vào sảnh, như thể chưa từng bị đuổi. Nhưng từ hôm đó, cả công ty học thêm một bài học không có trong giáo trình: sự tử tế không nằm ở bề ngoài.
**
Tuấn không xóa hình xăm. Cũng không đổi giày. Nhưng anh biến chi nhánh mới thành một trong những đội kỹ thuật mạnh nhất miền Nam chỉ trong 9 tháng.
Và vào ngày tổng kết cuối năm, anh được mời phát biểu.
Câu đầu tiên anh nói là:
– Nếu ngày đó tôi tin lời cô lễ tân và quay đi luôn, tôi đã đánh rơi cả tương lai mình. Cũng như cách cô ấy suýt đánh rơi một cơ hội nhìn người bằng trái tim, chứ không phải bằng ánh mắt.
News
Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này…
Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này… Ngôi nhà…
Thương cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t//ai họ//a ập đến…
Chiều hôm đó, trời đổ mưa bất chợt. Đoạn đường qua đèo vắng hoe, xám xịt trong màn nước. Minh…
Tỷ phú tặng nhà cho mẹ con ngh//èo, không ngờ người phụ nữ anh giúp đỡ lại chính là mối tình đầu
Trần Vũ là một doanh nhân nổi tiếng, từng nghèo đến mức ngủ vỉa hè, ăn mì tôm sống qua…
Cha ốm cả năm nhưng các con chẳng về thăm lần nào
Cha ốm cả năm nhưng các con chẳng về thăm lần nào, một ngày ông gọi tất cả về gấp…
Anh công nhân ngh//èo nhặt được túi xách của con gái tỷ phú – không ngờ lại gặp được cơ duyên đời mình
CHÀNG CÔNG NHÂN NGHÈO NHẶT ĐƯỢC CHIẾC TÚI XÁCH, TRẢ LẠI CHO CÔ GÁI, KHÔNG NGỜ… Trưa hôm ấy, trời…
End of content
No more pages to load