Sáng ngày 30/4, ánh nắng vàng rực chiếu khắp sân trường THPT Hòa Bình, nơi chú Tư – người bảo vệ già với mái tóc bạc và nụ cười hiền hậu – đang chậm rãi quét lá. Chú gắn bó với ngôi trường hơn 20 năm, được mọi người yêu quý vì sự tận tụy. Nhưng hôm nay, không khí lễ hội chẳng chạm đến chú.
Ông Hùng, phó hiệu trưởng mới bổ nhiệm, bước ra từ văn phòng, tay cầm tờ quyết định đuổi việc. “Chú Tư, tuổi chú cao rồi, trường cần người trẻ, nhanh nhẹn hơn,” ông nói, giọng lạnh lùng. “Hôm nay là ngày cuối của chú.”
Chú Tư sững sờ, cây chổi khựng lại. “Thầy Hùng… tôi vẫn làm tốt mà, sân trường lúc nào cũng sạch…” Chú run run nói, nhưng ông Hùng đã quay đi. Học sinh đứng xa xì xào thương chú, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Chú Tư lặng lẽ thu dọn – một áo mưa cũ, bình nước inox, vài tấm ảnh gia đình – rồi rời trường. Đêm đó, trong căn nhà tranh ngoại ô, chú ngồi thẫn thờ, lo lắng cho ngày mai.
24 giờ sau
Sáng 1/5, một chiếc Rolls-Royce dừng trước cổng trường, thu hút mọi ánh nhìn. Người đàn ông lịch lãm bước xuống, tự giới thiệu là Trần Minh Tuấn, tỷ phú, cựu học sinh trường cách đây 30 năm.
Ông Hùng vội chạy ra, nụ cười tươi, “Thưa anh Tuấn, trường vinh dự đón anh! Mời vào, chúng tôi chuẩn bị trà ngon!” Ông hồ hởi, mơ đến khoản tài trợ lớn.
Nhưng ông Tuấn khoát tay, mắt sắc lạnh. “Tôi không đến uống trà. Tôi tìm chú Tư, bảo vệ trường.”
Ông Hùng ngớ người. “Chú… chú Tư? Chú ấy… nghỉ việc hôm qua rồi.”
Ông Tuấn cau mày, giọng trầm xuống. “Nghỉ việc? Ai đuổi chú Tư?” Cả trường im phăng phắc, ông Hùng run rẩy.
Ông Tuấn kể, giọng xúc động: Ba mươi năm trước, gia đình ông nghèo khó, suýt bỏ học. Chú Tư, khi ấy còn trẻ, đã âm thầm mua sách, trả học phí từ lương ít ỏi. “Chú là ân nhân. Tôi thành tỷ phú hôm nay nhờ chú,” ông nói.
Ông Hùng tái mặt, tay run. Ông Tuấn tiếp: “Tôi định cảm ơn chú, xây thư viện cho trường, lo cho chú an hưởng tuổi già. Nhưng giờ… ông đã làm gì ân nhân của tôi?”
Không chờ ông Hùng thanh minh, ông Tuấn ra lệnh cho trợ lý: “Tìm chú Tư ngay, đưa về biệt thự, chăm sóc chu đáo. Còn trường này…” Ông nhìn ông Hùng, giọng lạnh, “tôi sẽ xem lại việc hợp tác. Người không trân trọng nhân nghĩa không xứng nhận giúp đỡ.”
Chiều đó, chú Tư được đón về biệt thự sang trọng. Ông Tuấn quỳ xin lỗi chú, hứa lo cho chú cả đời. Tại trường, ông Hùng ngồi thẫn thờ, đối mặt ánh mắt trách móc của đồng nghiệp và học sinh. Quyết định ngày 30/4 khiến ông mất cơ hội lớn nhất trong đời.
Chú Tư mỉm cười bên gia đình mới – những người trân trọng chú. Ông Hùng, dù giữ ghế phó hiệu trưởng, mãi mang hối hận vì coi nhẹ lòng nhân ái.
News
Đến khi biết danh tính chủ quán thì h/ối h/ận không kịp
Cһợ пһỏ ᴠᴇп ѕôпɡ, пơɪ ᴄó тɪệᴍ ρһở “ʜươпɡ Ԛᴜê” ʟúᴄ пàᴏ ᴄũпɡ ᴆôпɡ ᴋһáᴄһ, тừ ѕáпɡ ѕớᴍ ᴆếп ᴄһɪềᴜ…
Tr//ùm g//iang h//ồ chưa từng yêu ai bỗng phải lòng cô sinh viên ngh/èo, ai ngờ thân phận của cô là…
Hưng “Sẹo” là cái tên mà cả khu Đông ai cũng biết. Trùm giang hồ máu mặt, đứng sau hàng…
Thấy cô gái xinh đẹp bị bỏ lại bên đường, tr//ùm gi//ang h//ồ đưa về nhà làm người giúp việc, không ngờ cô ấy lại khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi…
Trời mưa lớn. Con đường ven khu công nghiệp vắng ngắt, chỉ còn tiếng gió rít và ánh đèn xe…
Thanh niên x//ăm tr//ổ đi máy bay bị hành khách và tiếp viên c//oi th//ường, 30 phút sau, tất cả mọi người phải cúi đầu x/in l/ỗi
Anh ta bước lên máy bay với chiếc balo cũ, quần jeans rách gối, và hình xăm kín cả hai…
Thanh niên xă//m tr//ổ đi xin việc bị cô lễ tân đu//ổi ngay khi vừa nhìn thấy, ai ngờ giám đốc bước đến và nói…
Sáng thứ Hai, sảnh tòa nhà công ty STARTECH chật kín ứng viên. Ai cũng ăn mặc gọn gàng, hồ…
Nhóm gi/ang h/ồ tr/êu ch/ọc một cô gái tại quán ăn, nhưng chúng không ngờ đã đụ/ng nh/ầm người…
Buổi tối hôm đó, quán ăn ven đường tấp nập người ra vào. Mùi khói thịt nướng, tiếng bát đũa…
End of content
No more pages to load