Chiều muộn. Thị trấn nhỏ nép mình dưới chân đồi bắt đầu lên đèn, ánh sáng từ bóng đèn tuýp cũ kỹ chiếu qua ô kính bụi mờ của tiệm tạp hóa. Hạnh – 28 tuổi, chủ tiệm – ngồi sau quầy, chống cằm nhìn dòng người thưa thớt ngoài phố. Cuộc sống của cô lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ kể từ khi mẹ qua đời. Tiệm tạp hóa là thứ duy nhất mẹ để lại, và cô đang vật lộn xoay sở giữa nợ nần, cô đơn và một tuổi thơ mồ côi cha.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, một người đàn ông lạ bước vào. Ông ta khoảng 60 tuổi, mặc áo khoác nâu, đội mũ phớt, ánh mắt mỏi mệt nhưng sâu sắc.
Ông chỉ mua một chai nước suối, đưa một tờ tiền lớn, rồi hỏi:
— Tiệm cháu có camera không?
Hạnh lạ lùng đáp:
— Có… nhưng cũ rồi, chỉ lưu được 24 tiếng.
Người đàn ông mỉm cười, đặt một chiếc vali xuống sàn:
— Vậy là đủ.
Ông quay đi, để lại chiếc vali giữa sàn cùng một tấm giấy nhỏ dán bên ngoài:
“Dành cho con gái.”
Hạnh sửng sốt. Cô đuổi theo nhưng ông đã biến mất khỏi con hẻm. Trong vali là hàng trăm triệu đồng, giấy khám bệnh ung thư giai đoạn cuối, một bức thư tay và kết quả xét nghiệm ADN xác nhận: người đàn ông ấy chính là cha ruột của cô – Trần Quốc Tín.
Ông để lại địa chỉ một căn nhà gỗ trên đồi Tràm, nói rằng nếu cô muốn biết sự thật, hãy đến đó.
Ba mươi năm sống trong mù mờ về cha, Hạnh không thể phớt lờ.
Cô đến căn nhà gỗ bỏ hoang. Ở đó, cô tìm thấy bức ảnh cũ của mẹ và người cha đứng cạnh nhau thời trẻ, và trong tầng hầm của ngôi nhà là một chiếc tủ sắt chứa đầy bí mật: hợp đồng ép mẹ từ bỏ quyền thừa kế, hồ sơ bức hại, và những lá thư chưa bao giờ được gửi.
Cha cô từng là con trai trong một gia đình giàu có, nhưng vì mẹ là người làm thuê, ông bị buộc phải đoạn tuyệt. Không đủ can đảm bảo vệ mẹ con cô, ông đã chọn im lặng. Khi nhận ra sai lầm, thì tất cả đã muộn.
Ngay lúc đó, Hạnh nhận được điện thoại từ viện điều dưỡng: ông Tín – người cha chưa từng ôm cô lần nào – đang hấp hối. Trước khi vào phòng cách ly, ông chỉ kịp để lại số điện thoại của Hạnh.
Cô đến bệnh viện. Ông nằm đó – già yếu, run rẩy – nhưng khi nhìn thấy cô, ông mỉm cười.
Giây phút ấy, không còn là sự oán trách. Chỉ còn lại một câu hỏi:
— Con có thể… tha thứ cho bố không?
Hạnh gật đầu. Không phải vì ông xứng đáng. Mà vì cô cần được thanh thản.
Ông Tín qua đời ngay buổi chiều hôm đó, trong vòng tay của đứa con gái mà ông từng đánh mất.
Hôm sau, Hạnh mang tro cốt ông về nghĩa trang thị trấn, đứng trước mộ mẹ:
— Mẹ à… con đưa ông ấy về rồi. Con không cần mẹ tha thứ cho ông. Nhưng xin hãy để con sống tiếp mà không mang theo oán hận của hai người nữa.
Gió thổi qua hàng cây như một cái vuốt ve dịu dàng từ cõi xa xăm.
News
Từng là nơi toàn ruộng lúa, chỗ này đã trở thành khu vực sầm uất bậc nhất của tỉnh Bắc Ninh, giá chung cư ngang ngửa nhiều quận của Hà Nội
Chỉ sau 2 thập kỷ phát triển, khu vực ngã 6 thành phố Bắc Ninh đã khoác lên mình một…
Hà Nội điều chỉnh, bổ sung kế hoạch sử dụng đất năm 2025 tại quận Đống Đa, Ba Đình, Cầu Giấy, Hai Bà Trưng: Sắp có thêm tổ hợp TTTM, văn phòng, khách sạn
Ngày 20/5, UBND thành phố Hà Nội ban hành các quyết định về việc điều chỉnh, bổ sung kế hoạch…
Nối thông 4 thành phố ở tỉnh giàu nhất Việt Nam bằng đường sắt 56.301 tỷ đồng, công nghệ 120km/h góp mặt
Thủ tướng Chính phủ vừa ký Quyết định mới liên quan đến dự án này. Lập Hội đồng thẩm định…
Sân bay quốc tế đầu tiên của khu vực Tây Nguyên chuẩn bị đ/óng cửa: Lý do là gì?
Sân bay này sẽ tạm thời đóng cửa để nâng cấp sửa chữa sau thời gian dài khai thác. Theo…
Nguyên nhân tàu metro Cát Linh – Hà Đông bị ‘dột’, khách che ô suốt hành trình
Nguyên nhân tàu metro Cát Linh – Hà Đông bị ‘dột’ là do tắc ống điều hòa trên một toa,…
Tỉnh có thành phố cổ thứ 2 cả nước từng 4 lần chia tách, sáp nhập, dự kiến không còn tên trên bản đồ Việt Nam
Địa phương này có lịch sử từ thời Hùng Vương và chính thức trở thành tỉnh từ đầu thế kỷ…
End of content
No more pages to load