Đem vợ về nhờ bố mẹ uốn nắn, sáng hôm sau đọc bài viết của bố vợ mà tôi sững người
Tôi và Hạnh kết hôn được gần hai năm. Ngày yêu nhau, Hạnh là cô gái hiền lành, ít nói, lúc nào cũng dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời tôi. Thế nhưng từ khi cưới về, cô ấy dần thay đổi. Cô ấy hay cãi lại, tự quyết định mọi thứ mà không hỏi ý kiến tôi. Tôi bảo cô ấy đừng chi tiêu nhiều thì cô ấy nói thẳng:
– Tiền em làm ra, em tự biết cách dùng.
Tôi bảo cô ấy dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho chồng, cô ấy lại thản nhiên đáp:
– Anh cũng có tay có chân, tự nấu đi.
Đỉnh điểm là hôm qua. Tôi đi làm về muộn, người mệt mỏi, bụng đói cồn cào. Vừa bước vào nhà, tôi đã thấy Hạnh đang ngồi dựa lưng trên sofa, đeo tai nghe, tay cầm điện thoại cười khúc khích xem phim. Tôi bước vào bếp, thấy mọi thứ vẫn nguyên vẹn như sáng nay tôi đi làm. Bực tức, tôi hỏi:
– Em chưa nấu cơm à?
Cô ấy tháo tai nghe xuống, liếc nhìn tôi, giọng dửng dưng:
– Em ăn rồi, anh tự lo đi.
Nghe câu ấy xong, máu trong người tôi sôi lên. Tôi quát lớn:
– Em có còn coi anh là chồng nữa không? Em nghĩ em là ai mà muốn làm gì thì làm?
Hạnh nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh:
– Anh mệt thì ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đi.
Nói xong, cô ấy đứng dậy đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, bỏ mặc tôi đứng đó một mình với cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt.
Đêm ấy, tôi nằm trằn trọc. Tôi không thể hiểu nổi, sao cô ấy có thể thay đổi nhanh đến vậy. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng đưa ra quyết định: Phải đưa cô ấy về nhờ bố mẹ vợ uốn nắn lại. Tôi tin chắc bố mẹ cô ấy quá nuông chiều nên mới sinh hư thế này.
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gọi Hạnh dậy bảo thay quần áo. Cô ấy không nói gì, lặng lẽ chuẩn bị rồi ra xe. Suốt quãng đường dài, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt vô hồn, còn tôi chỉ thấy bực bội.
Về đến nhà bố mẹ vợ, tôi chào bố mẹ rồi kéo riêng bố vợ ra sân, giọng đầy khó chịu:
– Bố à, con nói thật, con không chịu được nó nữa. Nó cãi lời con suốt, việc nhà thì bỏ bê, cơm nước không nấu, tối ngày chỉ ôm điện thoại. Bố mẹ dạy lại nó giúp con, chứ con mệt mỏi lắm rồi.
Bố vợ tôi nghe xong, im lặng hồi lâu, ánh mắt buồn buồn nhìn tôi. Rồi ông chậm rãi hỏi:
– Thế con có khi nào hỏi nó mệt không? Con có bao giờ phụ nó việc nhà chưa?
Tôi cứng họng, không nói được gì, chỉ lí nhí:
– Con… con đi làm về cũng mệt mà bố.
Ông thở dài, vỗ vai tôi:
– Thôi, để bố nói chuyện với nó. Con cứ về trước đi.
Nghe câu ấy, tôi mừng thầm trong bụng, nghĩ chắc chắn Hạnh sẽ bị bố mắng cho một trận nên thân. Tôi lái xe về, lòng nhẹ nhõm, thậm chí còn nghĩ tối nay sẽ gọi bảo cô ấy nấu món canh sườn tôi thích.
Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng.
Sáng hôm sau, như thường lệ, tôi cầm điện thoại lướt Facebook. Bỗng, bài đăng mới nhất của bố vợ đập vào mắt tôi. Tôi tò mò bấm vào xem. Vừa đọc hết, toàn thân tôi lạnh toát, tay run rẩy, tim đập thình thịch.
Bài viết viết:
“Con gái à, từ nhỏ đến lớn, bố luôn dạy con phải tự lập, kiên cường và sống có lòng tự trọng. Nhưng bố chưa từng dạy con phải cam chịu hay nhẫn nhịn trước sự vô tâm của bất cứ ai. Nếu mệt, nếu cảm thấy không được tôn trọng, con hãy về đây. Nhà luôn là nơi an toàn cho con.”
Dưới bài viết là tấm hình Hạnh ngồi trước hiên nhà, mắt đỏ hoe nhưng gương mặt bình thản. Bố vợ tôi đứng phía sau, tay đặt nhẹ lên vai cô ấy, ánh mắt đầy xót xa và thương cảm.
Đọc xong, tôi sững người. Mặt nóng bừng vì nhục nhã. Tôi nhận ra, bao lâu nay tôi luôn cho mình quyền làm chồng để ra lệnh, nhưng chưa từng hỏi xem cô ấy có mệt mỏi không, có cảm thấy hạnh phúc không. Tôi cứ nghĩ mình đúng, nhưng thật ra, tôi mới là kẻ sai lầm.
Những ngày sau đó, tôi gọi điện, nhắn tin xin lỗi Hạnh không biết bao nhiêu lần, nhưng cô ấy chỉ đọc, không trả lời. Tôi đến tận nhà bố vợ, quỳ xuống cầu xin ông cho gặp Hạnh, nước mắt rơi không kìm được. Nhưng ông chỉ nhìn tôi, giọng lạnh lùng:
– Về đi. Bố không dạy con gái bố để nó làm kẻ hầu hạ ai. Nếu con không thể cho nó hạnh phúc, thì đừng giữ nó lại bên mình.
Tôi lặng lẽ ra về, trời nắng gắt mà tôi thấy lạnh toát. Từ hôm ấy, tôi bắt đầu học cách tự nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Tôi nhận ra, thứ tôi cần học không phải cách làm chồng, mà là cách làm người tử tế.
Nhưng có lẽ, tôi đã hiểu ra… quá muộn rồi.
News
Về nhà sau ca trực muộn, vợ sữ//ng s///ờ thấy chồng ô//m b///ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ
Lan bước vào nhà, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ. Đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhưng…
Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng không trên máy bay
Trên cҺuƳḗn baƳ τừ Hà Nᴏ̣̂i đi Sài Gòn, kҺᴏ̂ng kҺί τrong kҺoang Һạng pҺᴏ̂̉ τҺᴏ̂ng kҺά nҺᴏ̣̂n nҺịp. HànҺ…
Cha ngh/èo 10 năm sống trong ống cống nuôi 2 con ăn học
Dưới ánh đèn vàng vọt ở góc đường Nguyễn Trãi giao Lê Lợi, thành phố Hồ Chí Minh, Trần Văn…
Đ/ỡ đ/ẻ cho vợ cũ của mình, bác sĩ khoa s/ản r/un r/ẩy khi phát hiện b/í m/ật độ/ng tr/ời
Bệnh viện tỉnh vào một đêm mưa tầm tã, tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi. Bác sĩ…
Cụ già đạp xích lô làm xước xe hơi 5 tỷ, ai cũng nghĩ cụ phải bán nhà để đền rồi ngỡ ngàng
Giữa trưa nắng gắt, con đường trước trung tâm thương mại đông nghẹt người và xe. Một cụ ông đạp…
Đồng ý lấy cụ ông 70 tuổi để cứu bố khỏi t///ù – cô gái 20 cứ nghĩ đ///ời mình ch//ấm h///ết, ai ngờ đêm t//ân hô//n lại là ngã rẽ định mệnh!
Ly, 20 tuổi, đang học năm hai đại học thì cuộc sống rơi vào địa ngục. Bố cô bị bắt…
End of content
No more pages to load