Trời cuối hè oi bức. Con đường xuyên rừng nối liền hai tỉnh miền Trung bị hun nóng dưới nắng gắt. Thưa người, vắng xe, thi thoảng mới có một chiếc ô tô phóng qua, để lại làn bụi mỏng lơ lửng giữa không trung.
Lúc đó là 11 giờ 40 trưa.
Chiếc xe khách 45 chỗ biển số tỉnh Q đang chạy đều thì bất ngờ dừng khựng lại. Tài xế thắng gấp, mọi người trên xe chồm về phía trước.
– Gì vậy anh? – Một người khách hỏi.
– Có… có con voi! – Tài xế lắp bắp.
Mọi ánh mắt đổ dồn ra phía trước kính chắn gió. Đúng như lời anh ta nói, giữa con đường nhựa nóng bỏng, một con voi rừng to lớn đang đứng chắn ngang, cái vòi đung đưa nhè nhẹ như đánh nhịp, ánh mắt nó nhìn thẳng về phía xe, không giận dữ, nhưng tuyệt đối không rời đi.
Không ai dám mở cửa bước ra. Không ai dám bấm còi.
Một phút… rồi năm phút trôi qua. Con voi không nhúc nhích. Nó đứng như một bức tượng. Nóng ruột, một thanh niên bạo gan trên xe nói:
– Nó bị lạc thôi, bấm còi cho nó chạy đi.
– Đừng! – Một phụ nữ lớn tuổi quát lên – Voi mà giật mình là có án mạng đấy!
Không khí trên xe căng như dây đàn.
20 phút sau, phía sau đã có vài xe khác dừng lại. Người ta bắt đầu xuống xe, tò mò quan sát. Một số người rút điện thoại quay clip, livestream. Tài xế xe khách vẫn không dám rời khỏi ghế, chân vẫn đặt sẵn lên bàn đạp phanh.
– Có chuyện gì thế? – Một tài xế container bước tới hỏi.
– Con voi kia kìa… đứng chặn giữa đường từ nãy giờ.
– Voi rừng á? Sao lại ra đây?
Không ai có câu trả lời. Một số người thử tiến lại gần con voi, nhưng nó liền ngẩng đầu lên, khẽ rít qua vòi, ánh mắt chuyển sang căng thẳng. Họ lập tức lùi lại.
Chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng khi một xe tải phía sau chở hàng đông lạnh kêu cứu. Tài xế la lên:
– Tôi chở cá đông lạnh, nếu không đi được thì hỏng hết lô hàng mấy trăm triệu đấy!
Không ai biết phải làm gì. Gọi kiểm lâm? Xa quá. Gọi công an? Họ chưa chắc xử lý được voi rừng.
Mãi đến gần 1 giờ chiều, trong lúc mọi người đang tranh cãi, một cụ già dân tộc từ trong rừng đi ra. Ông mặc áo chàm, đội nón lá rách, tay chống gậy, ánh mắt sâu thẳm. Ông không nói gì, chỉ đứng nhìn con voi một lúc rồi khẽ lẩm bẩm bằng tiếng dân tộc.
– Ông biết chuyện gì không? – Một người hỏi.
Ông già gật đầu, nói chậm rãi bằng tiếng Kinh pha lẫn giọng miền núi:
– Nó không bị lạc đâu. Nó đứng đây là có lý do. Nó đang đợi người.
– Đợi ai?
Ông cụ nhìn xuống đất, giọng trầm xuống:
– Con của nó.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng mọi người. Có người nhăn mặt:
– Ý ông là… voi con?
Cụ gật đầu.
– Ba ngày trước, có người lén săn bắn trong rừng. Tôi nghe thấy tiếng súng. Hôm sau, người làng tôi đi lấy măng, thấy xác một con voi con bị bắn chết, giấu vội bên bìa rừng. Da nó bị lột mất rồi. Chắc người ta tính quay lại lấy nốt ngà.
Không khí đặc quánh lại. Một vài người bịt miệng. Có phụ nữ đỏ hoe mắt.
– Con voi này là mẹ nó – cụ già nói tiếp – Nó biết người ta chở xác con đi đâu. Nó lần theo dấu máu, dấu mùi, rồi ra được tới con đường này. Và nó đứng đây. Đợi chiếc xe đã chở xác con nó qua.
Tài xế xe khách run tay, vô thức nhìn xuống sàn xe.
– Tôi… tôi không chở gì cả…
– Không phải anh – ông cụ lắc đầu – Nhưng chiếc xe đó chắc chắn đã đi qua đây. Có thể hôm qua. Có thể hôm kia. Nhưng nó không bỏ cuộc. Nó đợi.
Một người đàn ông trẻ chợt gằn giọng:
– Ai làm chuyện thất đức này?
Im lặng. Không ai đáp. Nhưng tất cả đều thấy được: con voi không điên, nó không lạc, nó không hung dữ. Nó đau đớn. Và nó chặn đường như một bản án câm lặng.
Gần 2 giờ chiều, cán bộ kiểm lâm địa phương có mặt. Sau khi nghe câu chuyện, họ chỉ biết thở dài.
– Không thể bắn thuốc mê hay xua nó được. Phải chờ nó tự đi.
Một kiểm lâm viên trẻ nhìn con voi, nói nhỏ:
– Nó như đang… cầu xin công lý.
Không ai quay clip nữa. Không ai nói cười nữa.
Mọi người bắt đầu lặng lẽ quay về xe. Không ai thúc giục, không ai đòi đi tiếp. Ai cũng biết: nếu không có câu trả lời, con voi sẽ không rời đi.
Đến chiều muộn hôm đó, một cuộc điều tra bắt đầu. Công an và kiểm lâm phối hợp lần theo dấu vết. Không ai nói ra, nhưng người ta tin: chính con voi đã khơi mào sự thật bị che giấu.
Ba ngày sau, một đường dây buôn lậu ngà voi bị triệt phá. Trong đó có hai người là dân địa phương. Một người là tài xế xe tải chạy đêm qua đoạn đường này.
Khi tin này được công bố, người dân quanh vùng lặng người. Hóa ra con voi không chỉ tìm con. Nó buộc con người phải nhìn vào hậu quả từ lòng tham của chính mình.
Con voi không còn đứng trên đường nữa. Sau khi chiếc xe tải chở hàng vi phạm bị phát hiện và thu giữ, nó đã quay đầu, lững thững bước vào rừng trong buổi chiều mưa nhè nhẹ. Không ai dám đi theo. Không ai dám gọi nó lại.
Người tài xế xe khách sau này kể lại, lúc con voi quay đi, anh thấy mắt nó có nước.
News
Cấp xã thực hiện cấp Sổ đỏ, người dân sẽ được hưởng quyền lợi gì?
Nếu như đề xuất giao việc cấp sổ đỏ lần đầu cho cấp xã được áp dụng, người dân sẽ…
Hãng hàng không thứ 7 của Việt Nam, tổng vốn 2.500 tỷ đồng “chốt” thời điểm bay chuyến đầu tiên
SPA được mở ra với sứ mệnh đưa du khách từ các nước trên thế giới đến với đảo ngọc…
Từng là nơi toàn ruộng lúa, chỗ này đã trở thành khu vực sầm uất bậc nhất của tỉnh Bắc Ninh, giá chung cư ngang ngửa nhiều quận của Hà Nội
Chỉ sau 2 thập kỷ phát triển, khu vực ngã 6 thành phố Bắc Ninh đã khoác lên mình một…
Hà Nội điều chỉnh, bổ sung kế hoạch sử dụng đất năm 2025 tại quận Đống Đa, Ba Đình, Cầu Giấy, Hai Bà Trưng: Sắp có thêm tổ hợp TTTM, văn phòng, khách sạn
Ngày 20/5, UBND thành phố Hà Nội ban hành các quyết định về việc điều chỉnh, bổ sung kế hoạch…
Nối thông 4 thành phố ở tỉnh giàu nhất Việt Nam bằng đường sắt 56.301 tỷ đồng, công nghệ 120km/h góp mặt
Thủ tướng Chính phủ vừa ký Quyết định mới liên quan đến dự án này. Lập Hội đồng thẩm định…
Sân bay quốc tế đầu tiên của khu vực Tây Nguyên chuẩn bị đ/óng cửa: Lý do là gì?
Sân bay này sẽ tạm thời đóng cửa để nâng cấp sửa chữa sau thời gian dài khai thác. Theo…
End of content
No more pages to load