Alina, 20 tuổi, đến từ Samarkand – một vùng đất cổ kính của Uzbekistan – quyết định rời quê hương để tìm việc ở châu Á. Qua một công ty môi giới lao động, cô được giới thiệu làm việc tại một trang trại nông sản ở vùng quê Việt Nam. Họ bảo: “Chủ trang trại là người tốt, hơi già, nhưng hiền lành.”
“Già” – cô không nghĩ là già đến vậy.
Ông Tư – 59 tuổi – chủ trang trại, góa vợ hơn 10 năm, sống một mình cùng đất ruộng, lúa khô và một con chó mù tên Bốn. Ông ít nói, tính cộc, sống nguyên tắc và… chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ yêu lại.
Ngày Alina đến, cả làng xôn xao. Một cô gái da trắng, tóc nâu, môi đỏ, đi làm thuê cho một ông già trồng lúa – chẳng ai tin vào mắt mình. Cô không biết nấu ăn Việt, không hiểu câu nói “ăn cơm chưa?”, nhưng cô cười nhiều, lễ phép, và làm việc như thể cô sinh ra để làm nông.
Tháng đầu, ông Tư chỉ nói với cô đúng ba câu:
– “Đừng dẫm lên luống.”
– “Tránh xa máy xới.”
– “Ráng ngủ sớm, sáng mai dậy sớm.”
Nhưng rồi mọi thứ thay đổi.
Một hôm mưa lớn, đường làng ngập nước, xe tải không đến kịp để thu hoạch đậu. Alina xắn quần, lội nước, bê từng bao đậu đi phơi, ướt lạnh run. Ông Tư nhìn thấy, lặng người. Ông đem cho cô cái áo mưa cũ, rồi không nói gì, chỉ đứng che dù đến khi cô xong việc.
Từ hôm đó, ông dạy cô nấu canh chua. Cô dạy ông cách làm bánh mì Uzbek. Họ không nói nhiều, nhưng ánh mắt đã bắt đầu có thứ gì đó mềm ra, ấm lên.
Hai năm sau, khi Alina tròn 22 tuổi, họ làm đám cưới đơn giản trong kho lúa. Không tiệc tùng, không váy cưới, chỉ có lá chuối, cơm lam, và vài người hàng xóm cười cợt rồi dần chấp nhận.
Và rồi, cô mang thai.
Bức ảnh chụp hôm đó – ông Tư đặt tay lên bụng tròn của Alina, ánh mắt rạng ngời của người đàn ông gần 60 lần đầu tiên làm cha. Alina thì cười dịu dàng, nụ cười không còn trẻ con mà đằm thắm như một người phụ nữ đã thuộc về mảnh đất này.
Cả làng ngạc nhiên. Có người nói cô lấy ông vì tiền. Có người bảo ông Tư bị “bỏ bùa”. Nhưng họ không cần giải thích. Bởi mỗi sáng, người ta vẫn thấy ông dắt xe cho vợ đi khám thai, rồi về vườn hái rau, nấu cháo, giặt quần áo baby treo sẵn bên góc nhà.
Đứa bé ra đời vào đầu mùa mưa. Da trắng, mắt nâu, tóc xoăn nhẹ. Ông Tư khóc. Alina thì nắm tay chồng, mỉm cười:
– “Mình đặt tên con là Lúa nha?”
News
Rời khỏi nhà chồng với hai bàn tay trắng, người phụ nữ gồng gánh nuôi hai con nhỏ – 20 năm sau điều kỳ diệu xảy ra
Hai mươi năm trước, vào một buổi chiều oi ả, chị Mai bế đứa con gái út chưa đầy hai…
Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này…
Lan ơi, Bảo ơi, mai là ngày cưới rồi mà sao hai con lại nằm đây thế này… Ngôi nhà…
Thương cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t//ai họ//a ập đến…
Chiều hôm đó, trời đổ mưa bất chợt. Đoạn đường qua đèo vắng hoe, xám xịt trong màn nước. Minh…
Tỷ phú tặng nhà cho mẹ con ngh//èo, không ngờ người phụ nữ anh giúp đỡ lại chính là mối tình đầu
Trần Vũ là một doanh nhân nổi tiếng, từng nghèo đến mức ngủ vỉa hè, ăn mì tôm sống qua…
Cha ốm cả năm nhưng các con chẳng về thăm lần nào
Cha ốm cả năm nhưng các con chẳng về thăm lần nào, một ngày ông gọi tất cả về gấp…
End of content
No more pages to load