Căn phòng trọ “trong mơ”

Tôi tên Nam, sinh viên năm nhất một trường đại học ở Hà Nội. Nhà nghèo, bố mất, mẹ buôn đồng nát nuôi tôi ăn học. Lên thành phố, tôi săn lùng chỗ ở càng rẻ càng tốt. Sau vài ngày ngủ vật vờ nhà người quen, tôi thấy tin đăng:

“Phòng trọ 500k/tháng, khu Văn Chương – phòng khép kín, yên tĩnh, vào ở ngay.”

Tôi gọi thử. Bên kia là một giọng nam trung niên:

“Phòng trống, nhưng hơi cũ. Em chịu được thì anh để lại. Chủ cũ đi nước ngoài rồi.”

Tôi đến xem phòng. Đó là một căn nhỏ 9 mét vuông, tường vàng cũ kỹ, quạt trần kêu lạch cạch, nhà vệ sinh dùng chung ở cuối dãy.

Tôi không ngại. Giá 500k là mơ ước.

Tôi ký giấy thuê ngay trong ngày.

3:33 sáng

Đêm đầu tiên, tôi ngủ ngon.

Đêm thứ hai, tôi trở mình lúc nửa đêm vì mộng mị.

Đêm thứ ba, đúng 3:33 sáng, tôi nghe tiếng gõ ba cái vào tường. Cộc… cộc… cộc…

Tôi bật dậy. Đèn vàng chập chờn. Tôi mở cửa nhìn hành lang – không một bóng người.

Nghĩ do người hàng xóm trêu, tôi kéo chăn trùm đầu ngủ tiếp.

Nhưng đến đêm thứ tư, lại 3:33 sáng – tiếng gõ di chuyển. Lúc thì tường trái, lúc thì tường phải. Tôi ngồi bật dậy, tim đập mạnh.

Tôi thử gõ lại – không phản hồi.

Sang ngày thứ năm, tôi hỏi cô bán nước gần đó:

“Cô ơi, căn phòng tầng 3, cuối dãy – trước có ai ở không?”

Cô im lặng vài giây, rồi nói:

“Có cậu kia học Kiến trúc. Mà… thôi, đừng nghĩ gì, ngủ đi.”

Câu “mà thôi” khiến tôi rùng mình.

Camera giấu kín

Tôi quyết định dùng điện thoại cũ, gắn vào góc tường, bật chế độ quay đêm. Tôi đặt đồng hồ báo thức 3:30.

Khi tiếng gõ cộc cộc cộc vang lên, tôi nằm im, giả vờ ngủ, nhưng mắt liếc lên điện thoại đang quay.

Đến sáng, tôi kiểm tra clip. Ban đầu không có gì. Nhưng đến 3:32, ánh sáng chập chờn, camera lắc nhẹ như có người chạm vào.

3:33, tiếng gõ vang lên.

Và rồi…

Một bàn tay trắng bệch hiện ra từ mép tường – gõ ba cái rồi biến mất.

Tôi rơi điện thoại, run như sốt rét.


IV. Người bạn cùng phòng

Tôi gọi cho anh chủ trọ, giọng run:

“Anh ơi, có người vào phòng em đêm qua.”

Anh ta chỉ cười:

“Không ai lên đâu em. Em khóa trong mà. Chắc mơ.”

Tôi gửi clip. Anh im bặt.

Một lát sau, chỉ nhắn:

“Em chuyển được thì chuyển.”

Tôi sợ. Nhưng nghèo, không đủ tiền đi nơi khác.

Tối đó, tôi cầu nguyện, bật đèn ngủ, đắp chăn kín người.

3:33 sáng.

Lần này, không chỉ tiếng gõ. Tôi nghe tiếng thì thầm sát tai:

“Dậy đi… Dậy học bài đi…”

Tôi ngồi bật dậy, la to.

Đèn chớp tắt. Bức tường phía đầu giường in vết bàn tay dài ngoằng, ướt như nước thấm.

Tôi bật đèn pin, chiếu vào tường.

Không còn gì.

Sự thật phía sau

Hôm sau, tôi quyết tìm hiểu. Tôi quay lại hỏi cô bán nước:

“Cô nói cậu sinh viên Kiến trúc từng ở đây. Có chuyện gì vậy?”

Cô thở dài:

“Năm ngoái, nó thức đêm liên tục để làm đồ án. Có đợt 3-4 ngày không ra khỏi phòng. Đêm đó, tụi trọ nghe tiếng gõ tường, tưởng nó cần giúp, sáng ra thì…”

“Nó chết gục trên bàn. Mắt vẫn mở, tay vẫn cầm bút vẽ. Đồng hồ trên bàn đứng ở…”

Cô ngẩng lên nhìn tôi, nói nhỏ:

“3:33.”

Tôi lạnh sống lưng.

Cô đưa tôi một tấm ảnh cũ: cậu sinh viên Kiến trúc, gầy gò, đeo kính.

Tôi chết lặng – chính là người xuất hiện trong khung hình của clip tôi quay được.

Cú twist sau cùng

Tôi quyết dọn đi. Đêm cuối, tôi đóng gói, đặt lại chiếc điện thoại quay lần cuối.

Nhưng lần này, tôi đặt đối diện chính mình – để thấy mặt mình lúc ngủ, nếu có gì xảy ra.

Tôi ngủ thiếp đi lúc 11h đêm.

Sáng hôm sau, điện thoại hết pin. Tôi cắm sạc, xem lại.

3:33 sáng, tôi cựa mình.

Tiếng gõ vang lên: cộc… cộc… cộc…

Nhưng lần này, camera ghi lại không có ai ngoài tôi.

Không có bàn tay trắng, không có bóng người.

Nhưng…

Tôi đang ngồi dậy, mắt mở to, quay ra sau… và bắt đầu gõ vào tường.

Ba tiếng. Rất rõ.

Tôi gõ vào tường… như đã làm điều đó suốt cả tháng qua.

Và sau đó, tôi nằm xuống, ngủ tiếp – không hề hay biết.

Clip kết thúc.

Tôi buông điện thoại, khóc nghẹn.

Cái giá của 500 nghìn

Tôi đã chuyển trọ. Nhưng mỗi đêm, đúng 3:33, tôi giật mình tỉnh dậy.
Không còn tiếng gõ.

Nhưng… ngón tay tôi đau.

Và vách tường phòng mới – lạ thay – có vết trầy móng tay mờ mờ, hình như là… ba cái gạch nhỏ.