Sáng mùng 1 đầu tháng, bà Năm Gò Công — người được mệnh danh là “chị đại hẻm 86” — bày mâm cúng tổ tiên rình rang. Trên mâm, nổi bật là con gà luộc vàng óng, chân xòe, mỏ ngậm ớt, ngực ưỡn như đi thi sắc đẹp.

Không phải gà thường đâu. Bà Năm tuyên bố:

“Đây là gà trống son, nuôi riêng 8 tháng, chỉ ăn gạo lứt và nghe nhạc thiền. Ai ăn một miếng, tài lộc vô như nước!”

Tin đồn lan nhanh, mấy bà trong xóm bắt đầu lấp lửng xin “xin miếng da cổ lấy hên”. Bà Năm cười cười:

“Để cúng xong đã rồi tính.”

Nhưng đời không như phim. Mâm cúng vừa quay lưng chưa tới 10 phút, bà Năm quay lại thì…

Con gà đã không cánh mà bay.


Chương 1: Gà đâu mất tiêu?!

Xóm xôn xao. Cả buổi sáng Tết náo nhiệt chuyển sang… họp khẩn cấp không chính thức trước nhà bà Năm. Ai cũng đeo kính mát, bưng ly cà phê sữa đá, gác chân bàn chuyện:

“Tôi nghi con Thắm cuối hẻm, sáng thấy nó ôm cái thau chạy vèo vèo.”
“Camera nhà tôi đúng lúc đó… tắt điện.”
“Có khi nào là thằng Bự con bà Sáu? Nó hay ăn vụng lắm!”

Đội hình “trinh sát dân phố” được hình thành cấp tốc. Bốn ông trong xóm chia nhau lục lọi từng thùng rác, lật nắp nồi, truy vết gà qua… nước luộc nghi vấn.

Chiều mùng 1, – chó nhà ông Tư – đào đất sau bồn chuối thì bất ngờ… lôi ra cái đầu gà còn nguyên cọng hành.

Dân làng vây quanh như vừa tìm ra kho báu cổ đại. Kết luận ban đầu: gà không bị người ăn, mà bị chó… tha đi chôn?

Nhưng sao nó rớt khỏi mâm cúng?
Ai để nó đó?
Sao đúng lúc đó camera mất điện?
Sao bà Năm không nghe tiếng chó lôi gà?

Mọi nghi vấn dẫn về một hướng…


Tối mùng 2, trong buổi nhậu đầu năm của hội chị em trong hẻm, bà Bảy “lỡ miệng” hỏi:

“Ủa, mất gà rồi mà sao thấy bà Năm… cười tươi dữ vậy?”

Bà Năm đặt ly rượu mơ xuống, môi nhếch lên kiểu nhẹ nhàng như gió thổi qua tóc:

“Ủa chứ ai nói tui mất thiệt?”

Mọi ánh mắt đổ dồn. Bà thản nhiên nhấp ngụm nước chanh muối:

“Tui đem vô tủ lạnh từ sớm rồi. Bày chuyện mất là tại sợ con Huệ – nhỏ em chồng – nghe có gà là lết qua xin. Tết mà chia rồi còn cái nịt à.”

Toàn hội im lặng đúng 3 giây.
Sau đó…

Hẻm nổ tung trong tiếng cười.

Câu chuyện về “vụ án con gà luộc thần thánh” lan khắp khu. Dân trong xóm giờ gọi bà Năm là “chị đại chiến lược”, người dám dựng nguyên vở kịch chỉ để né một pha “chia phần ngoại giao”.

Con gà được hâm nóng lại chiều mùng 3, cả xóm được chia mỗi người một miếng “lộc tổ tiên”, nhưng giờ ăn với… nước mắt cười.

Vì ai cũng công nhận:

Bà Năm là người Sài Gòn gũ “cao tay ấn”, gài game mà không ai giận nổi.