Tôi phải xin lỗi vì nhắc nhở tài xế vứt thuốc lá ra đường

Người đàn ông trạc 40 tuổi, chải hỗ trợ, vừa lái xe bán tải vừa phèo phèo thuốc rồi thả tự nhiên khói khói, thổi tàn thuốc vào mặt tôi.

Vụ việc “Người đàn ông đạp nữ xe ôm giữa đường ở Bình Dương” sau khi được cô gái nhắc nhở vì ném rác bãi rác, đang gây ra một làn sóng bức xúc trong cộng đồng vì hành vi vi cô đồ giữa ban ngày. Thực ra, cách xử lý vô thức và hung hăng như vậy phải lạ lùng trên đường Việt. Bản thân tôi cũng từng là nạn nhân của một tình huống tương tự.

Đó là một buổi trưa nắng ở Hà Nội, lúc đó tôi đang đi xe máy trên đường, len lỏi giữa dòng xe kẹt cứng. Cái nóng từ mặt đường nhựa bốc lên cộng với tiếng mộc mạc phúc ai cũng cảm thấy ngạt thở, khó chịu. Tôi cũng phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và tập trung lái xe.

Thế nhưng, khi đang đi lang thang từng chút giữa suối xe cột, một tài xế ô tô bán tải đi song song rồng mở kính, khoáng tay ra ngoài cửa sổ, hai ngón tay cưỡi một liều thuốc mới châm. Người đàn ông trạc 40, đeo kính râm, mặt lạnh tanh, chốc lại phèo phèo thuốc rồi thảnh thơi phun thuốc ra ngoài. Anh ta khói khói thẳng ra bên ngoài. Khói và trắng thuốc theo gió đưa thẳng vào mặt tôi.

Tôi cau mày khó chịu, nghĩ thầm trong đầu: “LThêm một ông tài xế vô ý thức”. Một vài lần như vậy, tôi bắt đầu cạn kiệt dần dần. Rồi tôi tăng ga lên ngang cửa xe của anh ta, quay sang nói lớn: “Anh hút thuốc thì đừng tàn tàn ra đường, đi thế này ai cũng hít phải đấy”.

Nhẹ nhàng bất ngờ vì lời nói của tôi, tài xế cau mày quay sang nhìn tôi qua cặp kính nhện giây một lần, rồi cười khẩy. Tôi càng thêm hưng phấn, lam mỹ phẩm: “Đúng là cái đồ vô ý thức còn coi thường người khác. Nghĩ mình có hô thích làm gì thì làm hả?”.

Tôi lùi lại, định nghĩa xa để giúp đỡ. Nhưng vài giây sau, tài xế kia lại áp dụng vào tôi. Bất ngờ thay, anh ta hút một hơi dài rồi búng mạnh thuốc độc giết thẳng vào tôi, kèm theo ánh mắt hỗ trợ đầy đủ thức. Tàn thuốc bay xẹt qua vai áo tôi, để lại một vết thương xém nhỏ. Tôi giật mình, mất lái.

Chưa đáp ứng để tôi định thần, anh ta nhếch mép, giọng mỏ nhuyễn: “Không thích thì tránh xa ra, đường của bạn à? Muốn gây sự à?”. Tôi đứng hình, tim đập nhanh, vừa sợ vừa tức. Tôi không dũng mãnh cãi lại, vì lúc đó đang đi giữa đường, còn tôi lại là con gái sức yếu, một thân một mình. Đằng sau xe tôi là cả hàng dài xe cột, mọi người cũng đều mệt mỏi, nên nghĩ ai quan tâm. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói “xin lỗi” rồi nhanh chóng lùi lại một đoạn, cố tránh xa chiếc xe kia.

Tôi cảm hóa hóa hai thanh niên hung hương sau và chạm vào giao thông

Cả tối hôm nay, tôi không ngừng nghĩ đến chuyện đã xảy ra. Phải chăng, người cố gắng gửi văn bản lại bị tổn thương trước đó? Tôi không đăng bài để “bóc phốt” ai, cũng không có bằng chứng rõ ràng để thông báo về chức năng cơ học. Nhưng tôi mang theo cảm giác giác bất lực ấy suốt nhiều ngày sau. Giờ đây, mỗi lần đi đường, tôi vẫn thấy nhiều người hút thuốc rồi vứt ra ngoài như một thói quen. Nhưng tôi không còn yên lên tiếng dễ dàng nữa, vì sự an toàn của bản thân.

Nếu chúng ta muốn xã hội tốt hơn, có lẽ sẽ cần nhiều người cùng lên tiếng, nhưng không thể để một người lẻ loi đảm bảo sự hung hăng của kẻ thiếu văn hóa được. Hy vọng công việc của người đàn ông đạp ngã nữ xe ôm vừa qua sẽ là lời cảnh báo cho những kẻ vô ý thức, có máu công đồ. Cần phải có một giải pháp thực sự nghiêm trọng để thiết lập lại trật tự xã hội.

Thăm dò

292  biểu quyết

Bạn sẽ làm gì khi tìm tài xế vô thức trên đường?


 Xem kết quả

Thời gian từ: 18/6

Thảo Lê